Nhị hoàng thúc cười lạnh: “Tình cảm hòa thuận? Chỉ có bề ngoài hòa thuận êm ấm thôi có phải hay không? Điều này, ngươi ngược lại di truyền từ phụ thân của ngươi.
Rõ ràng đối với ta rất là kiêng dè, ước gì đem ta cầm tù lại, mà còn biểu hiện một bộ nhân từ rộng lượng, bộ dáng anh em tình thâm, đem ta từ kinh kinh thành giáng xuống đến Hà Đông, sau đó lại qua Hà Tây, từ từ rời xa kinh thành, đến nơi cư trú nghèo nàn như vậy”
“Đó là lý do mà người tư nuôi binh mã, cướp bóc bạc trắng, mua sắm vũ khí, ý đồ tạo phản hay sao? Phụ hoàng của †a đã phát hiện được dã tâm của ngươi, không có lập tức đem ngươi tử hình, đó là do nhớ đến tình cảm huynh đệ, nhiều lần chừa cho ngươi đường lui, chẳng lẽ đây cũng là sai hay sao?”
Mộ Dung Phong hỏi ngược lại.
“Thắng làm vua thua làm giặc, có cái gì mà không dám?
Với lại, ân oán đời trước của chúng ta, ngươi làm sao có thể hiểu được?”
“Có ân oán gì? Chẳng qua là vì tranh giành ngôi vị hoàng đế mà thôi”
Nhị hoàng thúc cười khổ: “Vốn dĩ, ta không muốn tranh giành, là bọn hắn buộc ta, không thể không tranh.
Nên biết rằng, ngôi vị hoàng đế, đủ có quyền thế để có thể cướp đi những thứ vốn dĩ thuộc về ngươi.
Mộ Dung Phong, ngươi không hiểu, hiếm có thể thấy được ở trong triều đình nơi ngươi lừa ta gạt mà ngươi vẫn còn có thể giữ vững được một lòng như ban đầu.
Nhưng vẫn sẽ có một ngày, ngươi sẽ hiểu rõ, có một ít đồ vật sẽ không theo ý muốn của ngươi mà thay đổi.
Sớm muộn sẽ có một ngày, ngươi cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy này, vì để bảo vệ đồ vật thuộc về mình mà chiến đấu.
Hoàng thúc cũng không muốn nói gì hơn, không muốn giải thích, cũng không muốn nhiều lời, tất cả đều là phụ hoàng của ngươi thiếu nợ ta”
Mộ Dung Phong im lặng: “Vậy thì xin mời nhị hoàng thúc cùng theo chất nhi trở về kinh thành? Có nói cái gì thì nói rõ trước mặt phụ hoàng của ta”
Nhị hoàng thúc ánh mắt nhìn phía xa, tâm mắt tịch mịch, mang theo một loại cảm giác thương cảm vô cùng “Kinh thành? Ta sẽ không thể quay trở về.
Hôm nay, hoặc là để cho ta đi, hoặc là giết ta sau đó mang theo thi thể của ta quay về kinh thành”
Trong tay của hắn xuất hiện một khẩu súng, nhắm ngay ngực của Mộ Dung Phong.
Lãnh Băng Cơ quyết đoán kịp thời, cổ tay khẽ đảo lên đạn, ngắm chuẩn nhị hoàng thúc: “Buông súng xuống, nếu không ta chắc chắn sẽ không nương tay”
Nhị hoàng thúc vẫn đang cười như trước, nhẹ nhàng mà nói: “Nổ súng đi, ngắm ngay vào trái tim của ta này.
Xem kỹ thuật bắn của hai chúng ta ai tốt hơn ai”
Lãnh Băng Cơ đương nhiên biết, phát súng này không thể bắn.
Nếu hắn là người khác, chính mình có thể không chút do dự bắn hắn.
Nhưng mà hắn lại là nhị hoàng thúc, huynh đệ thân thích của hoàng đế.
Cho dù hắn có lòng mưu phản, sống hay chết, cũng phải do hoàng đế tuyên án.
Chính mình không thể làm quyết định.
Huống hồ, còn có thái hậu nương nương, đây cũng là lý do hoàng đế vẫn luôn không ra tay hung ác với hắn mà nhiều lần buông tha cho tính mạng của hắn.
Tay nắm súng của nàng run rẩy, họng súng hạ xuống, lệch khỏi quỹ đạo vị trí của trái tim.
Nhị hoàng thúc lui từng bước về phía sau, trên mặt mang theo cười nhạt, sau đó hướng tới người bên cạnh sai sử một cái ánh mắt, đồng thời nhỏ giọng: “Cảm ơn đã đưa tiễn, hiền chất sau này hẹn không gặp lại, đi tìm chết đi!”
Lãnh Băng Cơ nghe thấy âm thanh của chốt, nhìn thấy nhị hoàng thúc từ trong ngực của thuộc hạ lấy ra một cái chấn thiên lôi, sau đó hướng về phía nàng và Mộ Dung Phong ném tới.
Sau đó, nhị hoàng thúc nâng lên súng trong tay.
Lại sử dụng trò cũ!
Dưới tình huống nguy cấp, nàng không kịp tự hỏi, vừa nhấc họng súng nhắm thẳng đang bay ở trên không trung chấn thiên lôi bắn.
Tiếng súng đồng thời vang.
Chẳng qua súng của nhị hoàng thúc nhắm vào người của chính hắn..