CHƯƠNG 881: LÀ AI ĐÃ CỨU NAM HOÀI VƯƠNG
“Lão vương gia, ngài vừa mới nói lão bát có còn chưa chết, nếu như chúng ta có thể tìm được lão bát, vậy thì ngài có thể cứu được mạng của lão bát không?” Tráng Tráng nói.
Lão vương gia nói: “Cho dù không thể cứu mạng sống trở về, chỉ cần hắn còn một hơi thở vậy thì lão phu đã có thể biến một thành hai, đợi đến khi phản phệ cổ độc trên người Tôn Phương Nhi được giải hết. Nhưng mà các người có biết Nam Hoài vương đang ở đâu không vậy?”
Tiêu Kiêu và Tráng Tráng liếc mắt nhìn nhau, đều nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Rốt cuộc là lão bát đang bị giam giữ ở nơi nào, không nghe thấy vương gia nói tới.
Tiêu Kiêu suy nghĩ một chút rồi nói: “Để ta đi tìm Dạ Vương.”
Nói xong lập tức đi ngay.
Không cần hắn phải đi tìm Dạ Vương, sau khi Dạ Vương biết Mộ Dung Khanh hôn mê đã lập tức cho người đi tìm.
Nếu như có thể tìm được thích khách, vậy thì người của hắn cũng có thể tìm được.
Chỉ là tìm ròng rã một ngày trời đều không có chút tin tức nào hết, đã điều tra hết tất cả đại lao ở trong kinh, cũng đã đều tìm hết nhưng mà lại không phát hiện tung tích của Nam Hoài vương ở đâu.
“Chúng ta đã tìm trong đại lao, có khi nào tìm sót không? Hắn đã bị ám sát nhưng mà vẫn còn sống, có phải đã chạy thoát rồi không? Nếu như đã chạy thoát rồi chắc chắn sẽ không có ở trong thành.” Tiêu Kiêu nói.
Dạ Vương cũng cảm thấy có đạo lý, nhưng mà suy nghĩ lại thì cảm thấy có chút vấn đề: “Đã chỉ còn lại một hơi thở, lão vương gia cũng đã nói hắn gặp nguy hiểm, là ai dẫn hắn ra khỏi thành?”
Ai sẽ cứu hắn đây?
Hơn nữa sao người này lại biết Nam Hoài vương sẽ gặp nguy hiểm?
“Ngươi lập tức đi điều tra một chút, thân vệ trong vương phủ có người nào không ở đó, vương gia đã giam giữ Nam Hoài vương lại, chắc chắn có thể điều người của mình đến đó để trông coi.” Tiêu Kiêu nói với Dạ Vương.
Chỉ là điều tra một phen, vệ binh trong vương phủ một người cũng không thiếu.
“Kỳ lạ như vậy, người đó đưa lão bát đi lại không để bất cứ kẻ nào trông coi hắn ta, thả lão bát đi rồi hả?” Lúc này cho dù Dạ Vương có cào vỡ đầu cũng không nghĩ không suốt khúc mắc trong đó.
Thất ca không phải là một người không cẩn thận như vậy.
Ở trong kinh, rốt cuộc là có ai cứu Nam Hoài vương đây chứ? Người của hắn đã không còn, nếu như có thì đã sớm đi cứu viện.
Hành động lần này của hoàng thượng chắc đã dùng hết toàn lực, trừ phi sớm biết hành động ám sát, nếu không thì tuyệt đối sẽ không có người nào cứu được.
Có thể hành động cứu người trong một trận ám sát với quy mô lớn như thế, hoặc là đã sớm có dự bị, hoặc là chỉ còn lại Trần gia và Tiêu gia.
Dạ Vương nhìn Tiêu Kiêu: “Có phải là lão tử nhà ngươi đã giúp hoàng thượng không vậy?”
Tiêu Hầu gia luôn là trung tâm, mặc dù những năm gần đây hay bị hoàng đế giẫm vào cột sống, nhưng mà cái từ ngu trung này dường như xuất hiện là vì Tiêu Hầu gia.
“Mặc dù lão tử nhà ta ngu trung nhưng mà cũng không ngu ngốc.” Tiêu Kiêu nói.
“Vậy rốt cuộc là ai, còn nữa, tại sao thất ca lại đơn độc giấu Nam Hoài vương đi vậy chứ? Ngay cả chúng ta cũng không thông báo.” Dạ Vương thật sự suy nghĩ muốn chết đi được.
“Có phải là có liên quan gì với miếu Long Vương đó không vậy?” Tô Thanh bỗng nhiên nghĩ đến điểm này, dường như là hắn đã từng nghe thấy vương gia nói tới Nam Hoài vương có người xử lý, không cần hắn phải đối phó.
Có thể để cho vương gia yên tâm như vậy, có lẽ thật sự có một lực lượng thần bí.
“Chỉ là có nói cũng không hiểu, nếu như là miếu Long Vương, như vậy thì vụ ám sát của hoàng thượng sẽ không thành công.”
Tô Thanh tự mình phủ định mình.
Dạ Vương lại suy nghĩ sâu xa: “Vẫn chưa chắc đâu, cho dù thật sự Kình Thiên Nhiếp Chính vương đã ra tay đối phó với lão bát cũng không có khả năng vẫn luôn nhìn thấy hắn, vẫn sẽ luôn có thời điểm sơ sót, dù sao thì cũng không có khả năng giết chết hắn mà. Nếu như lúc này để hoàng thượng thò vào chỗ trống, vậy không phải là đạt được rồi à?”
Mặc dù cảm thấy rất không có khả năng, nhưng mà bây giờ không có khả năng nào khác, suy nghĩ này miễn cưỡng cũng có thể giải thích được.
“Cũng không đúng, cho dù Kình Thiên Nhiếp Chính vương có sơ sót để thích khách có cơ hội lợi dụng được, nhưng mà nếu như Kình Thiên Nhiếp Chính vương đã phát hiện ra rồi cứu Nam Hoài vương đi, tại sao lại không trực tiếp cứu sống? An Nhiên lão vương gia nói hiện tại Nam Hoài vương rất nguy hiểm, lúc nào cũng có thể chết, cho nên A Khanh mới hôn mê.” Tiêu Kiêu nói.
Tô Thanh suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Như vậy có khả năng người cứu đi Nam Hoài vương không phải là Kình Thiên Nhiếp Chính vương, mà là một người khác hoàn toàn.”
Vấn đề lại quay trở về, rốt cuộc là ai đã cứu Nam Hoài vương đi? Cứu được Nam Hoài vương từ trong tay của thích khách, võ công nhất định rất cao cường, nếu như không phải là Tiêu gia thì Trần gia?
Tô Thanh nhìn Tiêu Thác: “Ngươi hỏi lão thái quân thử xem.”
Tiêu Thác lắc đầu nói: “Sẽ không phải là bà ta đâu, gần đây bà ta cũng không hỏi đến thế sự, một lòng chuẩn bị cho Loan Loan sinh.”
Không phải là Tiêu gia, cũng không phải là Trần gia, chẳng lẽ là một cao thủ nào đó đi đường đúng lúc đi ngang qua cứu được hắn?
Cao thủ này có thể nào thoát khỏi thích khách không?
“Như vậy đi, nếu như đã không thể tìm được người cứu lão bát, vậy thì tìm thủ hạ, lần này thích khách hoàng tượng tìm chắc chắn là người đứng đầu trong giới võ lâm.” Dạ Vương nói.
“Đúng rồi, trước tiên chúng ta tay từ nơi này đi.” Tô Thanh phụ họa nói.
Tiêu Kiêu dặn dò Tiêu Thác: “Đệ đi tìm Nhu Dao kêu nàng ta đến vương phủ giúp đỡ An Nhiên lão vương gia chăm sóc cho vương gia.”
“Vâng.” đại ca đã dặn dò, không thể không nghe theo.
Buổi nghị luận đã hoàn tất, quyết định như vậy, đường ai nấy đi.
Tiêu Thác đến Tôn gia, sau khi vị Tôn Quốc Cữu của Tôn gia bị trượng đánh chết, vẫn đắm chìm trong tình cảnh bi thảm. Thứ nhất là chết một trụ cột, thứ hai cũng không biết sau này vận mệnh của Tôn gia sẽ như thế nào, dù sao thì ở Tôn gia ngoại trừ có một vị thái hậu thì vẫn còn một nghịch tặc quý thái phi.
Tiêu Thác đến Tôn gia tìm Nhu Dao, người của Tôn gia lại kéo Tiêu Thác vào khóc lóc kể lể một trận, không có gì hơn là kêu hắn nói vài lời dễ nghe trước mặt của Nhiếp Chính vương.
Người ở bên ngoài đều không biết chuyện Nhiếp Chính vương đang hôn mê, chỉ cho là hắn vội vàng xử lý chuyện bệnh dịch ở Giang Đông.
Sau khi Tiêu Thác nói qua loa vài câu thì hỏi: “Là như vậy, vương gia để ta mời Nhu Dao huyện chúa đi một chuyến.”
“Là đi chăm sóc vương phi có đúng không?”
Người của Tôn gia vui mừng, vội vàng cho người đi tìm Nhu Dao, người của Tôn gia chỉ cần có tác dụng với vương phủ, đừng nói là đi chăm sóc cho dù có đi hầu hạ cũng không có gì.
Nhưng mà người trong phủ tìm một vòng rồi lại thông báo Nhu Dao đã không trở về hai ba ngày rồi.
“Ba ngày không trở về mà các ngươi cũng không biết?” Tiêu Thác mở to mắt mà hỏi.
Người Tôn gia rất xấu hổ, trong lòng của Nhu Dao cũng không biết điên khùng đi nơi nào rồi, nhưng mà trong miệng thì lại không thể nói như vậy, dù sao thì bây giờ chỉ cần quan hệ của Nhu Dao với vương phủ tốt lên: “Tiêu tướng quân chớ để ý, chắc là Nhu Dao ra ngoài xem bệnh, để ta cho người đi tìm.”
Tiêu Thác chỉ đành phải nói: “Tìm được rồi thì bảo nàng ta đến vương phủ là được.”
“Được được, Tiêu tướng quân ngồi xuống uống chén trà chúng ta tâm sự với nhau.” Tôn nhị gia cố gắng mời.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!