CHƯƠNG 701: MỘT CƠN ÁC MỘNG
Thương Mai nghe thế, trong lòng rất cảm động.
Ôm lấy cổ hắn, gương mặt nóng bừng ửng đỏ, trong mắt cũng nhuốm màu dịu dàng ấm áp.
Trời gần sáng mới có thể ngủ, trước khi ngủ, thấy hắn giơ tay lên nhìn, cô mơ màng nói: “Ngủ một chút đi.”
“Nhìn nàng ngủ thôi, chờ nàng ngủ rồi, bản vương còn phải ra cổng thành, mau ngủ đi.” Hắn vươn tay vuốt ve gương mặt mệt mỏi của cô, động tác nhẹ nhàng. Thương Mai thật sự không mở mắt nổi nữa, chẳng bao lâu sau đã say giấc rồi. Lúc tỉnh lại, trên giường nhỏ đã không còn một ai.
Cô cất chăn, chân trần chìm xuống sàn, kêu Tiểu Khuyên.
Nhưng bên ngoài không ai trả lời, thậm chí còn không có tiếng động nào. Thương Mai thấy ngạc nhiên, chẳng lẽ đều ra cửa thành hóng chuyện cả rồi? Cô quay về mang giày rồi đi ra ngoài, lại thấy ngoài trời tuyết đang tan. Thương Mai sững sờ, giờ là mùa hè sao lại có tuyết? Đây… đây không phải là vương phủ.
Đây là đâu?
Gọi thế nào cũng không có ai trả lời, Thương Mai cảm thấy lạnh sống lưng, mặc kín áo quần rồi đi dọc theo thềm đá ra ngoài.
Nơi này thật sự không phải là vương phủ, lúc cô ngủ lão thất đưa cô đến đây ư?
Vậy lão thất đâu?
Đi men theo thềm đá ra ngoài, đi lên hành lang, nghe thấy bên kia có tiếng động.
Cô vội vàng chạy tới, thấy Tiểu Khuyên và Quế Viên đang ngồi bên ngoài một cái sân, hai người lo lắng xoay quanh, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn vào trong, Tiểu Khuyên đang khóc, Quế Viên cũng đang lau nước mắt.
“Tiểu Khuyên, Quế Viên các ngươi sao vậy?” Thương Mại ngạc nhiên bèn vội vàng đi tới hỏi. Nhưng hình như hai người không nhìn thấy cô, không nghe thấy cô nói. Chuyện này là sao vậy? Đầu Thương Mai đau từng đợt, trong lòng đầy sợ hãi. Đột nhiên bên trong vang lên tiếng kêu đau tê tái, Thương Mại sợ hãi lùi ra sau mấy bước.
Tiểu Khuyên và Quế Viên cũng nghe thấy âm thanh đó, Tiểu Khuyên giật nảy người định xông vào lại bị Quế Viện kéo lại, Quế Viên vội vàng nói: “Ngươi đừng có đi vào gây thêm loạn nữa, ngươi không hiểu gì cả, lỡ lại cản trở. Đột nhiên cửa mở ra, Du ma ma hoảng hốt chạy ra, gương mặt bà ta cũng trắng bệch, Tiểu Khuyên thấy bà ta đi ra thì vội vàng kéo bà ta lại hỏi: “Vương phi sao rồi?”
Ma ma nức nở nói: “Chưa sinh được, vẫn chưa sinh được, ta phải đi lấy thuốc. Nói xong thì đây Tiểu Khuyên ra rồi vội vàng chạy. Đầu Thương Mại bùng nổ, vương phi? Chưa sinh được?
Cô ngơ ngác đi vào, thấy trong phòng có mấy người, có hai bà đỡ ngồi bên giường, Tráng Tráng và Hạnh Nhi cũng ở đây. Hạnh Nhi ngồi đầu giường cầm lấy bàn tay rũ rượi của người trên giường, mặt đầy lo lắng.
Tần Châu cũng ở đây, Tần Châu mặc quân trang, trên mặt có vết thương, nàng ta siết chặt tay, cũng rất lo lắng. Lão thái quân cũng ngồi bên cạnh, sắc mặt nặng nề. Còn có Nhu Dao, Loan Loan… Thương Mại rất giật mình, nhìn sang, tức khắp sững sờ, người trên giường chính là cô.
Bụng nhô cao, chắc là sắp sinh. Bà đỡ sắp khóc nói: “Thấy chân rồi, trời ơi là trời, tại sao chân ra trước vậy? Đứa bé này sắp ngạt thở mất!”
“Đừng có nói bậy!” Tần Châu tức giận quát. Đầu Thương Mai nổ tung, không ai nhìn thấy cô cả. Cô khó sinh ư? Lão thất đâu? Ban này cũng không thấy lão thất bên ngoài. Đây là ảo cảnh? Là mơ? Hay là thật đây?
Cô giơ tay véo mặt mình, hình như thấy đau, nhưng hình như cũng không thấy đau.
Cô nghe thấy Hạnh Nhi cầm tay mình rồi nghẹn ngào nói: “Thương Mai, ngươi nhất định phải gắng lên, đứa bé sắp ra rồi, bây giờ lão thất không rõ sống chết, ngươi không thể xảy ra chuyện được”
Thương Mai ở trên giường, gần như ngất đi rồi, nghe thế thì đột nhiên mở mắt ra: “Lão thất… lão thất!” Hai chân Thương Mai mềm oặt, lão thất không rõ sống chết ư? Chuyện này là sao? Cô đi tới trước mặt Tân Châu, vươn tay định lắc nàng ta, nhưng bàn tay xuyên qua người Tân Châu, không chạm tới nàng ta được. Tại sao thế này? Tại sao lại thế?
“Ai có thể nói cho ta, rốt cuộc chuyện này là sao?” Thương Mại hồ lên, nhưng không ai nghe thấy lời cô nói. Du ma ma vọt vào, tay cầm một chai thuốc bột nói: “Đây là thuốc bột mà ngày trước vương phi đã nghiền, nói nếu khó sinh thì uống thuốc bột này”
“Nhanh uống thuốc đi.” Một giọng nam vang lên, Thương Mại hốt hoảng nhìn ra, thì ra sau tấm bình phong còn có một người.
Cô bước nhanh tới nhìn, nhận ra người này là ngự y trong cung.
Đầu Thương Mai vẫn đang đau, nhưng ít nhiều vẫn hiểu ít chuyện trước mắt, cô khó sinh, rồi lão thất cũng xảy ra chuyện, tất cả mọi người tới trông nom cô. Thương Mai khóc, nhìn mọi chuyện rối ren trước mắt, những người này cũng đang lo lắng không thôi, chỉ mong cô gắng gượng được.
Đột nhiên cô thấy mình ở trên giường hét lên, theo sau đó, Du ma ma ngạc nhiên vui mừng nói: “Sinh rồi, sinh rồi.” Cô vội vàng xông tới muốn xem, nhưng đột nhiên Hồ Hạnh Nhi tát lên mặt cô, giận dữ nói: “Ngươi sao thế này?” Trên mặt cô đau rát, giật mình nhìn Hồ Hạnh Nhi.
“Thương Mai, Thương Mai, ngươi sao vậy? Ngươi khóc gì chứ?” Bên tai vang lên giọng nói rất lo lắng của Hồ Hạnh Nhi.
Thương Mai chợt mở mắt, thấy Du ma ma, Tiểu Khuyên, Hạnh Nhi cũng vây quanh giường, cô cầm lấy tay Hồ Hạnh Nhi: “Sinh rồi sao? Trai hay gái vậy?” Hồ Hạnh Nhi nhíu mày: “Sinh gì? Ngươi không sao chứ?” Tiểu Khuyên đỡ cô đứng dậy, Thương Mai nhìn xung quanh, không khỏi giật mình, đây là Hòa Húc Các, phòng của cô. Hạnh Nhi, Tiểu Khuyên, ma ma đều ở đây.
“Sao thế?” Giọng Thương Mai khàn khàn, trên mặt lạnh lẽo, cô giơ tay lau, mặt đầy nước mắt.
Tiểu Khuyên khóc nói: “Vương phi, ban nãy nô tì thấy người nằm mơ cứ kêu mãi nên đi vào gọi người, nhưng không thể gọi tỉnh được, vừa hay chưởng quỹ Hồ đến nên nhờ nàng ấy tới xem, đánh lên mặt người mấy lần người mới tỉnh đó, làm nô tì sợ chết khiếp”
Cô vươn tay sờ bụng mình, không có con.