Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

CHƯƠNG 700: HI VỌNG MANG THAI

Tiểu Khuyên dẫn theo mấy người hầu xách mấy thùng nước nóng đi đến trước cửa, nhưng lại thấy Du ma ma đang canh chừng bên ngoài, cười đầy ẩn ý.

“Ma ma, sao người không vào hầu hạ Vương gia, Vương phi?” Tiểu Khuyên thấy lạ bèn hỏi. Ma ma “suyt” một tiếng: “Các ngươi cứ đứng đây đợi trước đi, đợi lát nữa phân phó rồi hãy xách nước nóng vào”

“Đợi lát nữa? Đây là nước nóng đó, phải đổ vào thùng tắm để nước trong thùng bớt lạnh chứ” Tiểu Khuyên nói.

“Ngươi gấp cái gì chứ? Cứ đợi trước đi.” Du ma ma nói: “Có chuyện còn gấp hơn”

“Chuyện gì mà gấp vậy ma ma?” Tiểu Khuyên tò mò hỏi.

“Chuyện Vương phi sinh con còn không phải là gấp sao?” Du ma ma cười híp mắt, hỏi lại. Vương phi đã uống canh thuốc nhiều ngày rồi, bà ta cũng đã âm thầm bỏ thêm thuốc có công dụng mạnh, còn đặc biệt tìm một người tài giỏi trong cung ngày trước giờ đã lui về nghỉ ngơi để hỏi về phương thuốc này, mỗi ngày ngâm người để đuổi khí lạnh, làm ấm tử cung.

Đương nhiên cũng không thể có hiệu quả nhanh như vậy được, nhưng mà bà ta luôn hi vọng, nếu Vương phi có thai thì Hoàng Thái hậu còn có thể lấy cớ gì để làm khó Vương phi nữa?

Du ma ma ở trong cung nhiều năm, bà ta đã quen thấy nhiều phi tần và các mệnh phụ phu nhân bởi vì không sinh được con mà bị gây khó dễ. Ở nước Đại Chu này, không sinh được con chính là tội ác tày trời.

Lễ Thân Vương phi là người không ai dám gây khó dễ, bởi Lễ Thân Vương phi có người ra mặt thay mình, nên không ai dám tùy ý nói mấy câu bông đùa, phàn nàn. Nhớ trước đây Lão phu nhân nhà họ Tôn vô tình nói một câu trong yến hội rằng, Lễ Thân Vương đã thành thân nhiều năm rồi mà vẫn chưa có con nối dõi.

Vốn dĩ chỉ là nói đùa mà thôi, nhưng lời này sau khi truyền đến tại Lễ Thân Vương thì suốt một tháng trời, ngày nào hắn ta cũng đến tận cửa nhà họ Tôn, nói rằng nếu Lão phu nhân đã quan tâm đến việc sinh con nối dõi tông đường của hắn như vậy thì hắn cũng phải mang chút gì đó đến báo đáp chứ!

Do vậy, hễ có người nào cần nghỉ ngơi, hắn ta bèn nói muốn đến phòng người đó, giám sát việc sinh con của người ta.

Suốt một tháng trời, vị lão gia nào đó nhà họ Tôn chỉ có thể ngủ một mình trên giường, không dám động đậy bởi vì trên giường có một người đang chăm chú quan sát mình.

Hành động này mặc dù hơi… biến thái, nhưng lại có hiệu quả. Từ lúc đó, không ai dám nói nửa câu bông đùa với Lễ Thân Vương phi nữa. Chỉ là, Vương gia nhà chúng ta chắc chắn sẽ không làm chuyện giống như Lễ Thân Vương đã làm. Hơn nữa, Du ma ma cũng rất muốn nhìn thấy Vương phi mang thai.

Bát canh hoa hồng đó thật sự rất đắng, người tài giỏi kia nói sẽ không gây khó khăn cho việc mang thai của phụ nữ, nhưng khi đó Vương phi bị thương nặng, bên trong vốn dĩ cũng là thể hàn nên chắc hẳn cũng tổn hại rất lớn đến cơ thể của Vương phi.

Du ma ma cảm thấy vô cùng áy náy trong lòng, bởi vì bát canh hoa hồng này do đích thân bà ta nấu, bà ta đã bỏ liều lượng rất nặng.

Ngày nào Vương phi còn chưa mang thai thì ngày đó bà ta vẫn luôn cảm thấy áy náy. Tiểu Khuyên thấy sắc mặt Du ma ma lúc thì buồn bã, lúc thì đau thương, bèn hỏi: “Sinh con là chuyện gấp, nhưng mà Vương phi vẫn chưa mang thai mà”

“Nếu người còn cản trở thì Vương phi thật sự sẽ không mang thai được đấy!” Du ma ma khó chịu nói.

Vốn dĩ sau khi thành thân thì phải tách phòng ở riêng, nhưng hôm nay khó mới có cơ hội gặp lại nhau, người tài giỏi kia cũng nói, vợ chồng tách nhau ra mấy ngày rồi hãy gặp nhau, nhưng quả thật không được, có lẽ như này thật sự có thể mang thai.

Lúc này, Tiểu Khuyên cuối cùng cũng đã hiểu, nàng ta che miệng cười khúc khích: “Nô tỳ biết rồi, nô tỳ lập tức bảo họ lui ra ngoài trước Tiểu Khuyên ra sức đuổi đám người ra ngoài, tay vẫn luôn che miệng cười tủm tỉm, mọi người lập tức hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.

Tóm lại, khi Mộ Dung Khanh và Thương Mai ngồi ngay ngắn trên bàn ăn thì bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đầy ám muội, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng xì xào bàn tán, nói cái gì mà sinh con nối dõi.

Thương Mại khó hiểu nhìn ra bên ngoài, rồi lại nghi ngờ quay sang nhìn Mộ Dung Khanh, phát hiện Mộ Dung Khanh vẫn đang thoải mái ăn uống, dường như không bị ảnh hưởng gì cả.

“Họ đang cười gì thế?” Thương Mại buồn bực hỏi. Cô cao giọng, gọi: “Tiểu Khuyên!” Tiểu Khuyên vội vàng chạy vào: “Vương phi!” Thương Mai nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt nàng ta, hỏi: “Các ngươi đang nói sinh con gì ở bên ngoài thế?” Tiểu Khuyên lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Không ạ, không nói sinh con gì cả”

“Không? Ta nghe rõ như vậy mà, các ngươi còn cười ầm cả lên” Thương Mai đặt đũa xuống, nói.

“Ồ, đúng rồi, bọn nô tỳ đang nói Tiểu Tam Tử ạ, vợ của Tiểu Tam Tử năm nay đã năm mươi tuổi rồi mà vẫn còn sinh một đứa bé trai, mọi người nghe vậy đều bật cười” Tiểu Khuyên đỏ bừng mặt, vô cùng vui vẻ nói.

Thương Mai cạn lời: “Năm mươi tuổi thì không thể sinh con ư? Không phải là “lão bang sinh châu” đấy sao?”

“Vâng, vâng!” Tiểu Khuyên lập tức gật đầu như gà mổ thóc. Mộ Dung Khanh nhìn Thương Mai, trưng ra bộ mặt không chịu nổi nữa, nói: “Ban nãy người họ nói ở bên ngoài là nàng đó”

“Nói ta ư? Ý bảo ta “lão bạng sinh châu” sao?” Thương Mai trừng mắt há mồm kinh ngạc. Mặc dù năng lực nghe của cô không tồi, nhưng chắc chắn không sánh bằng Mộ Dung Khanh.

Mộ Dung Khanh cười nhạo một tiếng, rồi tiếp tục ăn. Thương Mai tối sầm mặt, không ngờ tất cả đều đang mong ngóng cô sinh con, nhưng hiện giờ không phải là thời điểm tốt nhất để sinh, còn đang có một đống chuyện lộn xộn cần phải xử lý. Nếu cô mang thai vào lúc này thì thật sự rất nguy hiểm.

Chỉ là ít nhiều trong lòng cô cũng rất cảm động. Cô hiểu rất rõ, nếu một người phụ nữ không thể sinh con, sẽ phải đối mặt với áp lực của xã hội như thế nào.

Đặc biệt hiện giờ, Hoàng Thái hậu còn lấy lý do cô chưa có con để đưa người của mình vào Vương phủ. Đám người Du ma ma thật sự rất thương yêu cô! “Nghĩ gì thế? Mau ăn đi, có thì có không có thì thôi, bổn vương cũng không quan tâm”

Mộ Dung Khanh gắp một miếng sườn xào chua ngọt đặt vào bát cô, ánh mắt hắn sáng rực, nói: “Chỉ cần nàng ở đây là được.”

Thương Mai lập tức cảm thấy ấm áp trong lòng, người đàn ông này rất ít khi nói những lời sến súa, dịu dàng như thế này.

Thấy thái độ của Vương gia nhà mình như vậy, đáy mắt Tiểu Khuyên đột nhiên ươn ướt, nàng ta xoay người đi ra ngoài, nói lại lời của Vương gia cho Du ma ma nghe.

Du ma ma nói: “A di đà phật, Vương gia đối xử với Vương phi quả thật rất tốt.” Chỉ là vẫn phải có con mới được, nếu không sau này, Vương phi rất khó đứng vững trong Hoàng cung. Ăn xong, bát đĩa cũng được dọn đi, Tiểu Khuyên sai người đổ nước nóng vào thùng tắm.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!