Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

CHƯƠNG 677: NHU DAO NÓI RA SỰ THẬT

Sau khi Nhu Dao ngồi xuống thì nói lời cảm ơn với Lạc Thân vương: “Tiên sinh bên cạnh Vương gia đã cứu chúng ta, ta vẫn luôn muốn trực tiếp nói lời cảm ơn với Vương gia, chỉ là trước đó trong người ta còn vết thương, không ra cửa được, bây giờ đã khỏe hơn, lại được tiên sinh mời, ta cũng nhân cơ hội này nói lời cảm ơn với Vương gia, cảm ơn Vương gia cứu mạng.”

Nói xong, nàng ta đứng dậy khom người.

A Cảnh vội vàng đỡ lấy, cũng khom người xuống.

“Huyện chúa mau ngồi xuống, bản vương không dám nhận.” Lạc Thân vương xấu hổ nói: “Thật ra huyện chúa hiểu lầm rồi, bản vương không hề sai tiên sinh đến cứu các ngươi, trên thực tế, hôm nay bản vương cũng mới biết các ngươi ở Nam Quận.”

Nhu Dao giật mình nhìn về phía Thiên Cơ Tử.

Thiên Cơ Tử giải thích: “Người cứu các ngươi là một số bạn bè trong giang hồ của tại hạ, bọn họ xuất thân dân gian, khó tránh khỏi sẽ có phong thái giang hồ, vì vậy có lẽ trên đường trở về hơi bất kính với huyện chúa, huyện chúa thứ tội!”

Nhu Dao lắc đầu: “Không quan trọng, nếu không phải bọn họ ra tay cứu giúp, ta và A Cảnh đều sẽ chết dưới tay truy binh.”

Quả thật, trên đường đến Nam Quận, thái độ của đối phương khá là thô lỗ, hở một tí là mắng chửi, nếu không phải nàng ta bị thương nặng, e rằng A Cảnh đã sớm đánh nhau với bọn họ.

Nhưng cho dù như thế nào, cái mạng này cũng coi như được bảo vệ rồi.

Thiên Cơ Tử nói: “Là như vậy, huyện chúa, hôm nay lỗ mãng mời người đến là vì Vương gia muốn hiểu rõ chuyện núi Lang Vĩ, người có thể nói rõ ràng đầu đuôi chuyện này một lần không?”

Nhu Dao nhìn Lạc Thân vương, cẩn thận suy nghĩ, Thiên Cơ Tử cứu được bọn họ, lại chậm chạp không báo cho Lạc Thân vương, cộng thêm trước đó A Cảnh đã từng nói với nàng ta, tình cảm huynh đệ giữa Lạc Thân vương và Sở Kính vô cùng vững chắc, chắc hẳn hắn ta sẽ không tin Sở Kính làm chuyện như vậy.

Còn vì sao hôm nay lại đột nhiên gọi bọn họ đến, sợ là trong kinh xảy ra biến cố.

Nàng ta chậm rãi bước lên trước một bước, A Cảnh lo lắng đỡ nàng ta, nói: “Người ngồi là được rồi.”

Nhu Dao khẽ nói: “Không sao.”

Nàng ta vẫn nhìn Lạc Thân vương, sau đó khẽ xốc váy mình lên, kéo lên ống quần được may rộng rãi, lộ ra đôi chân.

Lạc Thân vương vội vàng quay mặt sang nơi khác, không vui nói: “Huyện chúa, tự trọng.”

Nhu Dao nói: “Vương gia, trước khi nói, người thử nhìn đôi chân này của ta, sau khi nhìn, có lẽ Vương gia sẽ tin lời ta nói.”

Lạc Thân vương chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt rơi xuống chân Nhu Dao, chỉ vừa liếc nhìn, cả người chợt sững lại.

Nàng ta vén đến trên đầu gối, dưới đầu gối chính là vết sẹo bỏng rất kinh khủng, nơi bụng chân còn có lở loét, thật ra vết thương của nàng ta cũng chưa khỏi hẳn, chỉ là vừa rồi thấy nàng ta bước đi không hề lộ rõ sự bất tiện, xem ra là nàng ta cố gắng nhịn đau, thảo nào người đàn ông kia lại căng thẳng như vậy.

A Cảnh kéo ống quần giúp nàng ta, sau đó buông váy lại, đỡ nàng ta ngồi xuống rồi nói: “Không cần cho người ta nhìn, ngươi nói, hắn ta tin thì tin, không tin thì thôi.”

Sắc mặt A Cảnh rất khó coi, hắn ta không thông minh bằng Nhu Dao, nhưng có thể nhìn thấy mục đích Lạc Thân vương gọi bọn họ đến hôm nay.

Người của Sở gia, ngoài An công chúa và Sở Nguyệt Vương gia, hắn ta không hề có ấn tượng tốt với bất kỳ ai khác nữa.

Nhu Dao bắt đầu nói: “…Chúng ta đã định ra kế hoạch, đi Ngự Thú Uyển trộm lương thực và dược liệu, sau khi di chuyển từ Mộc Trại đến núi Lang Vĩ, lương thực và dược liệu đều là đồ vật vô cùng cấp bách, nếu không có hai thứ này, mọi người đều không sống nổi. Tần Châu nói một mình nàng ta đi dò đường, nhưng bởi vì nhất định phải lập tức dùng dược liệu nên Thương Mai quyết định xuống núi cùng Tần Châu, trộm một ít dược liệu trở về trước, sau khi hai người bọn họ xuống núi, thật ra ta rất lo lắng, bởi vì ta cũng không hoàn toàn đối xử chân thành với Tần Châu, trước đó nàng ta không tin tưởng chúng ta, cảm thấy mục đích chúng ta đến Bắc Mạc không phải để cứu vớt nạn dân và người bị bệnh dịch, từng nói năng lỗ mãng, chỉ là, Thương Mai nói tin rằng trong lòng nàng ta có người dân, nên chúng ta tạm thời tin tưởng nàng ta.”

Khi Nhu Dao nói, Thiên Cơ Tử nhận trà mà hạ nhân từ ngoài cửa đưa vào, hắn ta xua tay cho hạ nhân lui ra, còn mình thì dâng trà lên.

Nhu Dao tiếp nhận chén trà, bàn tay khẽ run, đáy mắt còn mang theo hoảng sợ và phẫn nộ, ký ức tựa như dã thú, gặm nhấm nỗi lòng nàng ta.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!