CHƯƠNG 671: THẦN CƠ DIỆU TOÁN
Sắc mặt của Lạc Thân vương lập tức trở nên trắng bệch, ngạc nhiên nhìn Thiên Cơ Tử, ánh mắt trông rất tàn bạo: “Ngươi đừng có nói bậy!”
Thiên Cơ Tử nhẹ nhàng than thở: “Vậy thì Vương gia cho rằng tại sao vương phi lại thắt cổ tự tử? Trong bụng còn đang mang thai đứa con khó khăn lắm mới có được, ai làm mẫu thân cũng kiên cường, ngài ấy gặp phải chuyện gì mới khiến mình không màng gì nữa mà muốn chết? Vương gia, rốt cuộc là vương phi đã gặp phải chuyện gì? Ngài không dám hỏi, cũng không dám đoán, chẳng lẽ không sợ khiến cho vương phi xuống dưới cửu tuyền rồi cũng không nhắm mắt được sao?”
Lạc Thân vương lập tức nhảy cẫng lên, giơ chân đạp cái bàn uống trà nho nhỏ chạm trổ làm bằng gỗ mun, chiếc bàn uống trà nhỏ bị đá văng ra, những chiếc ly loảng xoảng rớt đầy đất.
“Nói bậy, ngươi đúng là đang ăn nói hàm hồ!” Hắn ta kêu lên như một con dã thú, chỉ Thiên Cơ Tử: “Rốt cuộc ban nãy An Nhiên đã nói gì với ngươi? Có phải ngươi cũng phải giúp nàng không hả? Giúp hai tên nghịch tặc Tần Châu với Sở Nguyệt đó?”
Thiên Cơ Tử đứng lù lù không nhúc nhích mà bình tĩnh nhìn Lạc Thân vương như lâm vào cơn điên cuồng, nhưng trong đáy mắt lại ánh lên sự thương tiếc không nói ra được.
Rồi ông ta lấy một phong thư từ trong túi ra: “Đây là thư từ kinh đô.”
Lạc Thân vương một tay đoạt lấy, vẫn thở hổn hển như cũ, trán nổi gân xanh, hắn ta nhìn xong thì vung tay vứt đi rồi cười nhạt: “Tần Châu vào ngục rồi ư? Buồn cười, sao Tần Châu lại bị giam trong ngục được? Đây là kế gian, phong thư này chắc là An Nhiên đưa cho ngươi chứ gì?”
Thiên Cơ Tử lắc đầu, nhặt phong thư lên, lấy chiết hỏa tử ra thiêu hủy, nhàn nhạt nói: “Hai năm nay, thật ra tại hạ vẫn an bài người ở kinh đô để nghe ngóng tin tức ở kinh đô, tuy không thể qua lại với nội bộ hoàng thất, nhưng cũng biết chuyện lớn chuyện nhỏ ở kinh đô.”
“Ngươi phái người nghe ngóng tin tức ở kinh đô? Sao ngươi phải làm thế?” Lạc Thân vương trợn mắt, cơn tức vẫn đang còn.
“Bởi vì…” Thiên Cơ Tử đứng dậy, chạm rãi đỡ bàn uống trà nhỏ lên: “Tại hạ chỉ muốn tìm một nơi sinh sống qua ngày, không mong bị chiến loạn quấy nhiễu. Tại hạ và Hoàng thượng không có quan hệ máu mủ tình thâm, tại hạ không thể làm được việc hoàn toàn tin tưởng Hoàng thượng như vương gia. Chuyện ở kinh đô, thật ra cứ hai tháng một sẽ được truyền tới, Vương gia có thể biết được tình hình thực tế ở kinh đô từ trong phong thư này, nó khác một trời một vực với những gì mà Hoàng thượng nói. Trong thư viết, Hoàng thượng dùng lửa thiêu núi Lang Vĩ, sát hại dân chúng gặp nạn, cho người mình đột kích cánh quân bên phải khiến Tần Châu phát động công kích với Đại Chu. Tất cả những chuyện này, Vương gia tin không?”
“Bản vương không tin một chữ nào, hoàng huynh không phải là người như thế, huynh ấy đối xử với muôn dân bách tính cực kì tốt, ít nhất, ít nhất nhiều năm qua huynh ấy không hề thu thuế Nam Quận!” Lạc Thân vương tức giận nói.
Thiên Cơ Tử nói: “Tại hạ biết Vương gia không tin, nên nếu không đang trong tình trạng nguy cấp thì tại hạ cũng không muốn nói nhiều. Những năm qua, số bạc mà Vương gia tiến cống cho triều đình còn hơn số bạc thu thuế nhiều, Hoàng thượng còn muốn thu thuế làm gì?”
Ánh mắt của Lạc Thân vương cực kì tàn bạo, nhìn Thiên Cơ Tử chằm chằm như muốn giết người.
Thiên Cơ Tử không hề sợ hãi, nét mặt dửng dưng nhìn thẳng hắn ta, tiếp tục nói: “Nếu Vương gia còn bằng lòng tin tưởng tại hạ thì cứ đi tìm công chúa, hỏi rõ xem rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì. Nếu Công chúa tới là vì lừa gạt thì đáng ra ngài ấy phải xuất vài mưu kế, chứ không phải vừa vào nhà đã nói rõ ý đồ rồi, chẳng lẽ ngài ấy không biết như thế sẽ khiến Vương gia không thích hay sao? Nhưng tình hình nguy cấp, Công chúa cũng không muốn quanh co lòng vòng, cuối cùng ngài ấy không nói rõ cho Vương gia biết chuyện của vương phi, chắc là vì hết nói nổi nữa rồi.”
Nói xong, ông ta lùi ra sau rồi chắp tay lại: “Vương gia nghĩ lại, tại hạ xin cáo lui!”
“Khoan đã!” Lạc Thân vương đột nhiên lên tiếng ngăn này: “Lá thư này không phải do An Nhiên đưa cho ngươi thật ư?”
Thiên Cơ Tử nói: “Công chúa và tại hạ nói chuyện chưa đến ba câu, còn ở cách nhau cả ba trượng, người hầu trong phủ có thể làm chứng!”
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
Lạc Thân vương vịn vào thành ghế, từ từ ngồi ngồi, toàn thân run lẩy bẩy.
Trên phong thư đó viết, Hoàng thượng có lòng bao vây dân gặp nạn lại trong An Thành, để dân chúng tự sinh tự diệt, đói chết, bệnh chết, còn đuổi tận giết tuyệt Hạ Thương Mai tới Bắc Mạc chữa bệnh, thậm chí hỏa thiêu núi Lang Vĩ, giết mấy ngàn mạng người, ngay cả Nhu Dao Huyện chúa cũng chết trong một trận hỏa hoạn.
Nếu những chuyện này đều là thật, vậy thì, cái chết của vương phi có chân tướng khác không?
Hắn ta rất muốn lập tức chạy tới hỏi An Nhiên, nhưng hắn ta không dám, hắn ta mường tượng được chân tướng chắc chắn rất khốc liệt.
Không, không phải thế, hoàng huynh gửi thư viết ngôi vị hoàng đế bị đoạt rồi, trăm họ bị tàn sát, hiện nay huynh ấy đang ngụy trang thân phận khác ở trong cung, tham sống sợ chết, chỉ lo cho bách tính của Bắc Mạc, bảo hắn ra chờ lệnh dẫn binh vào cung Cần Hoàng.
Một người dù bị đoạt ngôi vị cửu ngũ mà vẫn lo cho dân chúng như cũ sẽ là một tên bạo quân thế kia ư?
Hắn ta không tin!
Hắn ta thà rằng tin hoàng huynh, cũng tuyệt đối không tin Thiên Cơ Tử và An Nhiên.
Nghĩ tới đây, hắn ta tức giận hô lên: “Người đâu!”
“Vương gia, có thuộc hạ!” Thị vệ Tôn Dương đi vào.
“Đưa An Nhiên Công chúa đi, không cho phép nàng ta ở lại vương phủ!” Hắn ta hoàn toàn quên mất chuyện mình muốn giam lỏng An Nhiên, bây giờ hắn ta chỉ muốn đưa An Nhiên đi ngay lập tức, muốn khôi phục lại sự bình yên như trước khi nàng ta tới.
“Vương gia?” Tôn Dương sững sờ: “Thật sự để Công chúa đi sao?”
“Lập tức!” Hắn ta trợn mắt: “Có phải ngay cả ngươi cũng không nghe lời bản vương đúng không?”
Tôn Dương chỉ đành nói: “Dạ, thuộc hạ lập tức đi làm.”
Hắn ta ở ngoài cửa nên nghe được Vương gia nói chuyện với tiên sinh, biết là Vương gia sẽ không chấp nhận nổi những chuyện này.
Tình cảm của ngài ấy và Hoàng thượng rất sâu đậm.
Tôn Dương đi trên hành lang, Thiên Cơ Tử tựa người vào lan can: “Vương gia cho ngươi đưa Công chúa đi?”
“Tiên sinh đúng là thần cơ diệu toán.” Tôn Dương bất đắc dĩ nói.
Thiên Cơ Tử than thở: “Sự trung thành của Vương gia đối với Hoàng thượng đúng là sáng rõ như mặt trời mặt trăng, chỉ là Hoàng thượng đối với Vương gia ra sao? Ôi chao, rốt cuộc chuyện trong kinh như thế nào, nếu ngài ấy bằng lòng suy nghĩ kĩ, bằng lòng tìm hiểu thì chắc chắn sẽ biết được. Nhưng ngài ấy không dám, ngài ấy sợ chọc thủng rồi thì chẳng còn đường quay đầu nữa. Trừ vương phi ra thì Hoàng thượng chính là người mà đời này ngài ấy coi trọng nhất rồi.”
Tôn Dương gật đầu: “Thuộc hạ hiểu được tâm tư của vương gia, Vương gia cực kì có ân với thuộc hạ, nếu có người nói với thuộc hạ rằng Vương gia vẫn luôn tính kế thuộc hạ, hãm hại thuộc hạ, thì thuộc hạ thà chết cũng không muốn tin.”
“Đúng thế, trước đó nghe một vị lão nhân trong phủ nói, sau khi vương phi qua đời, Vương gia cực kì suy sụp, có lần muốn tự tử, là nhờ Hoàng thượng vẫn luôn hỏi han hết lòng, thậm chí còn trộm ra ngoài cùng ngài ấy uống rượu rồi khuyên nhủ, nên ngài ấy mới chậm rãi thoát khỏi sự suy sụp đó. Hoàng thượng từng là ân nhân cứu mạng của ngài ấy, có một địa vị cực kì quan trọng trong lòng ngài ấy, vài ba lời của chúng ta nào có thể làm lung lay được?”