CHƯƠNG 670: CHÂN TƯỚNG DẦN DẦN LỘ RÕ
Vẻ mặt của Lạc Thân vương dần dần tối sầm lại, trong mắt hiện lên sự bi thương, râu quai nón che đi khuôn mặt vốn dĩ tuấn mỹ của hắn ta.
“Vương phi và bổn vương từ nhỏ đã quen biết. Khi đó nàng ấy là con gái của Thái phó. Khi bổn vương đến thư phòng, nàng ấy cũng ở đó, hơn nữa còn tự phục vụ trà nước cho Thái phó. Cả đời này của bổn vương chỉ yêu mình nàng ấy. Năm mười tuổi, ta nói với Thái phó, sau này sẽ lấy nàng ấy làm vợ. Đến tuổi cập kê, phụ hoàng tự mình làm chủ, ban hôn cho chúng ta, sau khi thành hôn, thể chất nàng ấy yếu ớt, bảy năm liền vẫn chưa mang thai, vẫn luôn nhờ Thái y trong cung đến chữa trị, cuối cùng đến năm thứ tám, nàng ấy có thai, lúc đó bổn vương và Vương phi đều rất vui mừng, nhưng tin tức này vẫn luôn giấu kín không dám công khai, vì dân gian nói rằng nếu thời gian mang thai chưa đủ ba tháng thì không được nói với bên ngoài, vì sợ tính tình đứa trẻ sẽ nhỏ mọn, nàng ấy khẩn cầu bổn vương đừng nhắc đến chuyện này với bất kì ai. Vì vậy, nàng ấy vẫn như thường ngày, muốn vào cung thỉnh an.”
Trên mặt Lạc Thân vương hiện lên ánh nhìn xa xăm, đang đắm chìm trong chuyện quá khứ, vừa ngọt ngào nhưng cũng đau thương.
Sau đó, khuôn mặt hắn ta chìm xuống, như một cơn bão ập đến, đôi mắt cũng nhuộm một màu xanh lam ảm đạm.
“Ngày hôm đó, Vương phi cũng vì chuyện này mà ra đi, nàng ấy vào cung thỉnh an. Quan hệ của nàng ấy với Cung phi luôn rất tốt, trước đây sau khi thỉnh an Hoàng thái hậu xong, nàng ấy sẽ qua chỗ Cung phi ngồi một lát. Hôm đó lúc nàng ấy trở về, bổn vương vẫn chưa về nhà, khoảng giờ Hợi mới về đến phủ, vừa về thì thấy nàng ấy khóc sưng cả hai mắt. Hỏi thế nào nàng ấy cũng không nói, chỉ ngồi đó khóc, bổn vương sợ nàng ấy khóc sẽ làm ảnh hưởng đến thân thể nên đi tìm thị nữ trong cung hỏi lý do, chỉ là thị nữ lại nói khi đó Vương phi vào trong điện của Cung phi, bọn họ cũng không được phép vào trong, sau đó bị sai đến phòng dâng trà, khi Vương phi đi ra thì bộ dạng như kinh hồn bạt vía, khóc rất thương tâm. Thị nữ không biết chuyện này, vì vậy, bổn vương chỉ đành vào cung một chuyến, muốn đi tìm Cung phi nương nương, nhưng vẫn chưa kịp vào cung thì thị nữ đã đuổi theo, nói Vương phi đã treo cổ tự tử. Bổn vương kinh hoàng không thôi, nhanh chóng trở về phủ, thì Vương phi đã…bỏ mạng mà đi rồi!”
Nói đến đây, hắn không kìm được nước mắt lăn dài trên mặt, giọng nói cũng run run.
Thiên Cơ Tử rầu rĩ, tuổi trẻ yêu nhau, lại vô cùng thâm tình, mà Vương phi mang thai lại treo cổ tự tử, như một đòn đả kích đánh vào Vương gia.
“Vương gia nén bi thương, Vương phi hẳn là không muốn nhìn thấy Vương gia buồn vì nàng ấy.” Thiên Cơ Tử an ủi.
Lạc Thân vương hít sâu một hơi, cố nén bi thương: “Bổn vương đến nay vẫn không hiểu được, sao nàng lại nỡ lòng nào vứt bỏ bổn vương như vậy?”
“Vương gia có vào cung truy hỏi không?” Thiên Cơ Tử hỏi.
Lạc Thân vương gật đầu: “Sau khi tang lễ xong, bổn vương vào cung mới biết Cung phi đã bị xử tử. Hóa ra là Hoàng thượng đã điều tra kỹ lưỡng sự việc. Là hôm đó Cung phi buông lời xúc phạm, ác ý gây khó cho Vương phi. Vương phi không thể chịu được, cộng thêm việc Thái y đã nói, Vương phi mang thai lần đầu nên tính tình sẽ trở nên nhạy cảm và yếu đuối, bình thường có thể chịu được, nhưng khi mang thai có thể sẽ không chịu nổi, đâm ra suy nghĩ nhiều, nhất thời thương tâm khổ sở thì treo cổ tự tử. Hoàng huynh rất áy náy, cũng khóc xin lỗi bổn vương, nói hậu cung quản lý không tốt, để Vương phi chịu tủi thân cũng không biết, bổn vương có thể thấy được hoàng huynh thật sự rất đau lòng, cũng không giống giả vờ. Sau cái chết của Vương phi, huynh ấy quan tâm đến bổn vương nhiều hơn, luôn khuyên bổn vương hãy lấy Vương phi khác.”
Sau khi nghe những lời này, Thiên Cơ Tử hỏi: “Cung phi nương nương rốt cuộc đã nói gì? Mà có thể khiến cho Vương phi tự vẫn?”
“Hoàng huynh đã điều tra kỹ càng. Ngày đó, khi Vương phi và Cung phi nói chuyện, có nhắc đến bản thân đang mang thai, mà Cung phi lúc đó vẫn chưa hạ sinh hoàng tử. Cung phi cảm thấy Vương phi đang xoi mói khuyết điểm của mình nên đã tức giận nói nặng lời, mà Vương phi đang mang thai nên tâm tình cũng không tốt, xung đột về nhà, bị Cung phi trừng trị một trận.”
“Những lời này là do thị nữ của Cung phi nói ra? Vương gia đã tự mình điều tra chưa?”
Lạc Thân vương lắc đầu: “Không có, sau khi Cung phi nương nương bị xử tử, người trong cung của nàng ta đều bị phạt, hoàng huynh đều giết hết.”
“Chuyện này có dính dáng gì đến bọn họ?” Thiên Cơ Tử biết từ xưa đến nay hễ chủ nhân phạm lỗi thì nô tài cũng sẽ gặp họa, nhưng cũng không đến nỗi giết hết tất cả bọn họ.
Hơn nữa, Cung phi trừng phạt Vương phi, những nô tài kia cũng không thể can thiệp!
“Hoàng huynh làm mọi cách để tạ tội với bổn vương. Bổn vương lúc đó đau lòng không thôi nên cũng không truy cứu thêm nữa. Cung phi cũng đã chết. Bổn vương cảm thấy không cần thiết phải truy cứu đến cùng, chuyện này… dù sao cũng không liên quan đến hoàng huynh. Những gì huynh ấy có thể làm cho bổn vương cũng đã làm hết rồi.”
Sau đó, hắn căm hờn nói: “Lần này An Nhiên đến đây lại nói tới chuyện này, khiến cho bổn vương nhớ tới chuyện buồn năm đó. Vì Tần Châu và Sở Nguyệt, nàng ấy thậm chí còn không quan tâm đến cảm nhận của Tam ca, năm đó Vương phi cũng đối xử rất tốt với nàng ấy, sao nàng ấy có thể vô ơn bạc nghĩ như vậy?”
Thiên Cơ Tử không trả lời, ngược lại đặt câu hỏi: “Vương gia vừa mới thuật lại những gì công chúa nói, có nhắc tới một câu mà công chúa nói, Vương gia xưa nay hiểu tính cách của Vương phi, vậy theo Vương gia, Vương phi sẽ vì Cung phi gây khó khăn mà từ bỏ phu quân mình yêu, mang theo cốt nhục không dễ gì có được mà tự tử hay sao?”
Lạc Thân vương nói: “Việc này bổn vương cũng đã nghĩ tới, nhưng sau đó Thái Y giải thích cho bổn vương, Vương phi đang mang thai, suy nghĩ nhiều nên mới vậy.”
“Còn bản thân Cung phi nói thế nào?”
“Hoàng thượng nói, Cung phi nhận tội, tình nguyện uống rượu độc tự sát.”
Thiên Cơ Tử nghiền ngẫm suy nghĩ: “Vương phi nói với Cung phi mình đã mang thai. Làm chị em dâu nhiều năm như vậy, quan hệ có lẽ cũng tốt hơn. Bất kể Cung phi có phải là người ngang ngược hay không, hay cho dù lòng dạ độc ác, cũng không nên trừng phạt Vương phi. Lỡ như xảy ra chuyện gì, chẳng phải Cung phi mang tai tiếng sao? Cung phi sao có thể là người không có đầu óc như vậy được?”
“Nếu không phải vì chuyện này, vậy vì chuyện gì mà khiến nàng ta xúc phạm, trừng phạt Vương phi?” Lạc Thân vương hỏi ngược lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!