Chương 629
Nàng ta nhặt một hòn đá nhỏ trên mặt đất, ném nó xuống hồ, hòn đá tõm một tiếng chìm xuống, những gợn sóng lăn tăn tạo thành từng vòng tròn, nhưng rất nhanh mọi thứ đã trở lại bình thường.
“Không có ai hỏi ta có thích hay không, lão thái thái nói, Long lão tướng quân xem trọng ta là phúc của ta.” Giọng nói của Tần Châu như nghẹn lại.
“Thái tổ mẫu của ngươi sao?”
“Đúng vậy.” Tần Châu ngẩng đầu, đuôi mắt hẹp dài gợi lên ý tứ thâm sâu khó dò: “Ta đã hỏi ngươi rất nhiều lần, nữ tử có nhất thiết phải kết hôn hay không, nhưng dường như ngươi không trả lời ta thật lòng.”
Thương Mai cảm thấy trong lòng có chút bất lực, thật ra cô đã từng trả lời, còn chuyện có thật lòng hay không, haiz…
“Ta nói rồi, nghe theo con tim thôi.” Thương Mai nói.
“Nghe theo con tim?” Tần Châu nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của cô: “Nói thì dễ nhưng làm thì khó.”
Nàng ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thương Mai: “Có phải hoàng hậu hỏi ngươi giữa ta và Hoàng Thượng trong có tư tình đúng không?”
Thương Mai hơi sửng sốt: “Ngươi… thật ra hoàng hậu cũng không nói trắng ra như vậy.”
Sao nàng ta lại đoán được?
Sắc mặt Tần Châu có chút lạnh nhạt: “Không phải nói thẳng ra là ý đó sao, hôn sự này thật ra là do bà ta đưa ra. Khi Long lão tướng quân được phong bá hầu, bà ta liền tìm đến Long lão tướng quân đề ra hôn sự này.”
“Hoàng thượng thấy thế nào?” Ngược lại Thương Mai quan tâm vấn đề này hơn, không cần lo hoàng hậu nghĩ như thế nào, hoàng thượng thấy thế nào mới là quan trọng.
“Hoàng thượng vẫn chưa biết.” Tần Châu nói.
Thương Mai nhíu mày: “Ngươi là Tần Quý quận vương, hoàng thượng có thể không biết hôn sự của ngươi sao? Hắn còn chưa biết, bá hầu đã cầu hôn ngươi rồi?”
“Thật ra cũng không chính thức cầu hôn, chỉ là nói chút chuyện cùng lão thái thái, lão thái thái rất thích.”
Thương Mai hỏi dò: “Ngươi đối với hoàng thượng…”
“Câm miệng, không thể nào.” Tần Châu thấp giọng ngắt lời cô, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng..
“Trong lòng ngươi không có người nào sao?” Thương Mai nghe phía trước có tiếng ồn ào, lúc này hoàng thượng đang cười nói cùng quân thần, lôi kéo cảm tình.
Lão Thất cũng bị Kỳ Vương và Long lão tướng quân kéo qua.
Hai mắt Tần Châu sáng ngời: “Có!”
“Ai?” Thương Mai hỏi, lại cảm thấy ánh mắt nàng ta có chút khác thường, trong lòng chùng xuống.
“Mộ Dung Khanh.” Tần Châu nói.
Thương Mai khẽ thở dài: “Tần Châu!”
Tần Châu đột nhiên nở nụ cười: “Được, không đùa ngươi nữa, nói chuyện của ngươi đi, ngươi rất thích Mộ Dung Khanh sao? Tình cảm của các ngươi chắc là nồng nhiệt lắm nhỉ?”
Thương Mai cũng ngồi xuống, nâng má lên suy nghĩ một lát, nhưng không giấu được tam tình: “Lúc trước gả cho hắn cũng là bất đắc dĩ thôi, rối tinh rối mù, long đong lận đận, nhưng bây giờ nhìn lại, thực sự may mắn khi có hắn. Còn về phần nồng nhiệt mà ngươi nói thì thật ra không có, thậm chí có thể nói là bình thản như nước.”
“Bình thản như nước, ngươi cũng cảm thấy hạnh phúc như vậy?” Tần Châu cười lạnh một tiếng: “Sợ không phải bình thản như nước, ngươi chỉ không muốn nói với ta thì có.”
“Không có gì không thể nói với ngươi cả, bình thản như nước cũng có thể rất hạnh phúc, còn phải xem ngươi muốn gì.” Khuôn mặt cô nở nụ cười như một đóa hoa.
Tần Châu nghẹn họng, nhất thời không dời được mắt.
Tần Châu đè nén suy nghĩ, cả đời này nàng ta cũng không có cách nào nói ra.
Sau khi nói chút chuyện vụn vặt, hai người họ liên trở về.
Hai người trở lại điện Quang Minh, lại phát hiện tiếng cười đã sớm dừng lại, không khí thậm chí còn hơi quái lạ.
Hoàng đế ngồi ở trên cao hơi nghiêng người, trong tay câm một chén trà, vẻ mặt có chút đắn đo.
Long bào mới tỉnh của hắn thể hiện sự uy nghiêm của địa vị hiện tại, khuôn mặt bên dưới mặc phát có phần giống với hoàng đế, lúc này đôi môi mỏng của hắn mím chặt lại nhìn Long lão tướng quân đang quỳ trên đất.
Vương hoàng hậu đã đến rồi, an vị ở bên cạnh hoàng đế, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn về phía hoàng đế, nhưng là ánh mắt lại lạnh như hâm băng.
Các quan đều không phản ứng gì, khi Tần Châu và Thương Mai đi tới, mọi người đều nhìn sang.
Ánh mắt hoàng đế sắc bén, trên không như lưỡi đao quét lên mặt Tần Châu.
Kỳ Vương vội vàng xoa dịu bầu không khí: “Quận vương tới thật đúng lúc, bá hầu đang xin hỷ sự với Hoàng thượng đây.”
Sắc mặt Tần Châu cứng lại, nhanh chóng đi qua.
Thương Mai thấy thế cũng ngồi bên cạnh Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh thấp giọng nói: “Long lão tướng quân thỉnh cầu hoàng thượng ban hôn cho cháu trai ông ta và Tần Châu.”
“Có trò hay.” Thương Mai cười gượng.
Hoàng hậu thấy Tần Châu đi vào liền cười nói: “Nhắc đến quận vương, quận vương đã tới rồi, bá hầu gia, không bằng ngài hỏi hỏi ý quận vương trước đã.”
Giọng nàng ta hơi trầm xuống nhưng lại cố tình tạo cảm giác tươi cười. Thương Mai khẽ cau mày, xem ra lại là một cao thủ cung đấu đây.
Loại võ tướng như Tần Châu sợ là không phải đối thủ của nữ tử trong thâm cung đại viện rồi.
Tất cả mọi người đều nhìn Tần Châu, Tần Châu lại chỉ cảm nhận được ánh mắt nghiêm nghị của hoàng đế.
Khẽ thở dài, sợ là Long lão tướng quân cũng bị người ta xúi giục, khi trước người nhà ông ta bị hại, luôn cảm thấy cách tốt nhất để bảo vệ con cháu mình là biến uy hiếp lớn nhất thành người thân.
Tần Châu ngồi xuống, thần thái tùy ý, rất có phong độ của một đại tướng.
Nàng ta hơi nhướng mày, ánh mắt rơi vào trên mặt hoàng hậu: “Người hỏi ý thân sao? Có gì cần hỏi đâu?”
Hoàng hậu mỉm cười nói: “Bá hầu gia vừa mới đưa ra ý muốn để hoàng thượng ban hôn cho trưởng tôn của bá hầu và quận vương, không biết ý quận vương thế nào?”
“Vậy ý hoàng hậu thế nào?” Tần Châu không hề khiêm tốn, ngược lại tỏ ra vô cùng ngạo mạn.
Hoàng hậu giật mình nhìn về phía hoàng đế, thấy ánh mắt hoàng đế vẫn dính trên mặt Tần Châu, cắn môi, đột nhiên nói: “Tất nhiên là bản cung cảm thấy vô cùng tốt, hai người các ngươi đều là phụ tá đắc lực của hoàng thượng, nếu có thể trở thành thông gia, là người một nhà, như vậy hoàng thượng cũng vui vẻ, đúng không hoàng thượng?”
Mộ Dung Khanh ghé bên tai Thương Mai, nhẹ giọng nói: ‘E là vị trí này của hoàng hậu không ngồi được lâu đâu.”
Thương Mai vô cùng đồng ý.
Vừa mới lên làm hoàng hậu đã nghi ngờ trọng thân bên người hoàng đế, còn tự ý làm trò hề trước mặt các quan, ngu xuẩn.
Long lão tướng quân và Tần Châu đều là người cầm binh quyền trong tay, hoàng thượng muốn tách bọn họ ra còn không kịp, sao có thể ban hôn cho bọn họ?
Cũng không biết Tần gia lão thái thái có chủ ý gì, lẽ ra lão thái thái thông minh cơ trí như vậy, không thể nào đồng ý hôn sự này.
Chỉ là thái độ của hoàng đế cũng khiến người ta thấy khó hiểu, có vẻ như rất tức giận nhưng biểu hiện không giống như rất tức giận, ít nhất, tiệc tối hôm nay là sân khấu của hắn, phải chiêu đãi tất cả các quan viên, cho dù là không muốn thúc đẩy hôn sự này thì cũng không nên nhìn chằm chằm Tần Châu như vậy.
Thương Mai nhìn sang, quả nhiên phát hiện thái giám đứng bên cạnh đang rót rượu cho hoàng đế, rót xong liền xoay người rời đi, tấm lưng và động tác kia có chút quen thuộc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!