CHƯƠNG 580: ĐÁNH NGƯỜI
Tuy nói là nói chuyện phiếm, nhưng Thương Mai lại để tâm.
Ngành dược liệu của Bắc Mạc thật sự không phát triển, y thuật cũng rất lạc hậu, Bắc Mạc rất nhiều khu vực bây giờ còn dùng vu thuật, thậm chí có người cảm thấy, mắc bệnh cúng lễ mời pháp sư trừ tà sẽ khỏe.
Nhưng, muốn Hoàng đế Bắc Mạc nhờ Đại Chu thu mua dược liệu giúp, chỉ sợ không dễ dàng.
Tuy không có qua lại, Thương Mai từ mọi thứ của hắn ta quyết định, nhận định hắn ta là một Hoàng đế chỉ có dã tâm mà không có lòng yêu dân.
Hoàng đế như thế không nỡ bỏ được mặt mũi.
Đặc biệt, hắn ta luôn trưng ra tư thái cao cao tại thượng, sao sẽ đi nhờ vả Đại Chu chứ? Trước đây đến Đại Châu tìm An Nhiên Vương gia, cũng là do áp lực, bởi vì phải khai chiến thì phải dẹp yên sự phẫn nộ của bách tính trước.
Nhưng Đại Chu cũng không thể tự động chìa tay ra, lão thái quân càng sẽ không.
Trận dịch bệnh này muốn thật sự được xem trọng, phái chủ hòa phải áp chết được phái chủ chiến.
Thương Mai nghĩ tới lão Thất, không biết hắn có thể làm được không.
Hơn nữa, khiêu khích phái chủ chiến, sự an toàn của bản thân cũng sẽ gặp uy hiếp.
Từ khi thành thân đến nay, bọn họ chưa từng được trải qua tháng ngày thoải mái.
Nặng nề thở dài một hơi, tâm tư vẫn quay trở lại, sắp xếp lại phương thuốc.
Chìa khóa vàng, chìa khóa vàng là mấu chốt.
Nhưng, chìa khóa vàng rốt cuộc là thuốc gì?
“Nhu Dao, có một số thuốc có tên khác, ngươi nghĩ xem, liệu có tên khác của loại thuốc gì là chìa khóa vàng không?”
Như Dao suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Ta không biết, cũng không nghĩ ra có tên khác của dược liệu gì là chìa khóa vàng, không bằng, đi hỏi thử những đại phu của cục Huệ Dân đó.”
“Cũng được, ta ra ngoài hỏi thử.” Thương Mai nói.
Linh Lợi tức giận nói: “Những đại phu đó, đến khu dịch bệnh, cái gì cũng không làm, giống như đại gia, vừa nhìn là biết đến đối đầu với chúng ta.”
Nhu Dao thật sự rất không hiểu: “Những đại phu này tại sao đều không chữa bệnh cứu người chứ? Không sợ có người bẩm báo lên Hoàng thượng sao?”
“Bọn họ nếu có thể chữa trị, sớm đã chữa để lập công rồi, chỉ là biết trị không được, không muốn động tay cũng không muốn tiếp xúc gần với bệnh nhân, tránh mình cũng bị lây nhiễm, loại người này, không xứng làm đại phu.” Linh Lợi hừ giọng.
Thương Mai đứng dậy, nói: “Đại phu của cục Huệ Dân, là quan trong triều, tuy nói phục vụ bách tính, lại lưu luyến chốn quan trường, trở nên ích kỷ, chắc chắn, những đại phu thật sự muốn chữa bệnh cứu người đó, chỉ sợ ở cục Huệ Dân cũng không ngóc đầu lên được.”
Cô đi ra ngoài: “Cũng không quản được nhiều như thế, hỏi thử trước đã.”
Thương Mai đi ra ngoài, đi đến bên khu phía đông, mấy đại phu của cục Huệ Dân đều ở đó phơi thảo dược, đây là công việc bọn họ ‘có thể làm’, ở Mộc Trại, những người này thần chê quỷ ghét, nhưng là vì bọn họ là người của triều đình phái tới, trong lòng bách tính tuy căm ghét, nhưng cũng không dám không cung kính.
Thương Mai đi tới, hỏi: “Làm phiền một chút, xin hỏi mọi người có từng nghe đến loại dược liệu nào là chìa khóa vàng không?”
Những đại phu đó ngẩng đầu, liếc nhìn Thương Mai, một người trong đó nhàn nhạt nói: “Chìa khóa vàng? Vàng sao? Dược liệu đâu có loại nào tên chìa khóa vàng đâu? Vương phi chắc không phải là muốn tạo ra vấn đề gì khó làm khó chúng ta chứ?”
Thương Mai thấy ông ta mặt mày kiêu ngạo còn châm chọc thì tức giận, nhưng vì phương thuốc, cũng tạm thời chỉ có thể nhịn: “Không phải là làm khó các ngươi, chỉ là ta đột nhiên nghĩ tới, sư phụ ta từng nói, có một phương thuốc có thể chữa khỏi bệnh dịch hạch, phương thuốc này có một vị dược mấu chốt tên chìa khóa vàng, ta không biết là gì, đặc biệt đến thỉnh giáo các vị.”
Nhưng đại phu đó đều bật cười, người vừa rồi nói chuyện đứng dậy nhìn Thương Mai: “Vương phi là đang nói đùa à? Ngươi là thần y, ngươi đều không biết, ta sao mà biết được? Hơn nữa, cái gọi là chìa khóa vàng này, có phải là tên thuốc không, thật sự không ai biết được.”
Giọng điệu nói chuyện của vị đại phu này đặc biệt cổ quái, trong châm chọc mang theo sự giễu cợt, trong một câu đã nói ba ý, nhưng mỗi một ý sẽ kéo dài âm cuối, ý vị châm chọc này, đừng nói đến Thương Mai, cho dù là con chó ở cửa thôn cũng có thể nghe ra.
Thương Mai không tức ngược lại còn cười: “Được, không biết phải không? Được!”
Cô xoay người đi.
Sau đó truyền đến một tràng cười.
Linh Lợi ở đối diện nhìn, sắc mặt phẫn nộ, Thương Mai ra hiệu, sau đó đi khu phía nam.
Linh Lợi cũng xoay người về phòng, không lâu sau, một nam tử ăn quần áo bằng vải thô từ trong phòng nàng ta đi ra, người này sửa soạn không khác với thôn dân, gương mặt cũng rất bình thường.
Hắn ta trực tiếp đi về khu phía đông, khi đi, bên đường có một cây gậy, hắn ta thuận tay nhặt lên.
Những đại phu đó lại ngồi xuống phơi thuốc, mặt trời đã không còn, bọn họ vẫn đang phơi thuốc.
“Lý huynh, huynh vừa rồi nói chuyện thật là buồn cười, huynh không thấy Nhiếp Chính vương phi đó tức đến nỗi mặt mày đều xanh rồi, nhưng cũng không dám nổi giận với chúng ta, thật là giải hận.”
“Còn không phải sao? Nói là đệ tử của Ôn Yến đại phu, cũng chỉ có thể là dụ được mấy thôn dân vô tri đó thôi, Ôn Yến đại phu cũng không biết chết bao lâu rồi, nàng ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Lại dám nói là đệ tử của Ôn Yến đại phu, da mặt này thật dày.”
“Chúng ta không nể nàng ta, nhìn bộ dạng của nàng ta cũng hết cách, đợi những thôn dân này đều chết hết rồi, chúng ta cũng xuống núi phục mệnh.”
“Mấy vị đại phu, nhìn bên này!” Nam tử mặc đồ đen đi đến bên cạnh bọn họ, cười nói.
Đám đại phu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thôn dân cầm gậy đứng ở bên cạnh, liền xua tay như đuổi ruồi bọ: “Đi đi đi, đừng tới đây, đừng cản trở chúng ta phơi thuốc.”
“Ta đến giúp các người, như thế nào?” Nam tử bước tới một bước, nụ cười trên mặt rất cổ quái, ôn hòa khó tả, lạnh lùng khó nói thành lời.
Lý đại phu hỏi: “Ngươi là từ khu nào tới?”
“Khu phía tây!” Nam tử cười tươi nói.
“Khu phía tây?” Mọi người sững ra, sau đó đứng dậy lùi về sau vài bước, tức giận nói: “Khu phía tây đều là người bị nhiễm bệnh, cút cút cút!”
“Cút, ta sẽ cút!” Nam tử đột nhiên cười ghê rợn, nhặt gậy gỗ lên, xông tới, đánh đám đại phu này một trận.
Mấy đại phu đó ôm đầu chạy như lũ chuột, nhưng đâu chạy được chứ?
Cây gậy gỗ đó rõ ràng chỉ có một cây, nhưng bọn họ đi đến đâu, cây gậy gỗ đó liền xuất hiện ở đó.
Bọn họ đều là người học y, một thư sinh yếu đuối, nói trắng là không biết võ công, ngay cả đi đường vài bước cũng sẽ thở gấp, một trận đòn của nam tử này, thật sự là cho bọn họ ‘dễ chịu’ mà.
Lý đại phu thấy thôn dân vây lại, lại không có ai đến giúp, tức giận nói: “Các người ăn cứt sao? Còn không tới lôi tên điên này ra? Có tin ta về bẩm báo Vương gia, đem các ngươi ra chém… á!”
Lời của ông ta còn chưa nói xong, sau lưng lại ăn một gậy, cả người ông ta bụp một phát ngã ra, lần này thật là ngã như thế chó ăn shit.
Bách tính đối với những đại phu này là hận vào tận xương tủy, đâu có bằng lòng lên giúp chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!