CHƯƠNG 553: XUẤT PHÁT ĐI BẮC MẠC
Tiếp theo đó, là sắp xếp nhân thủ đi Bắc Mạc.
Dạ vương là không thể đi rồi, đầu tiên đến giờ hắn ta vẫn là Thái úy, thân mang trọng trách.
Hơn nữa, lúc nhắc đến Bắc Mạc, hắn ta thở ra một hơi thật dài: “Bổn vương còn nhiều nợ nần với Bắc Mạc, nếu đi là không thể trở về được nữa, có điều, ngược lại có thể đề cử cho huynh một người, sau khi đến Bắc Mạc, thất ca, huynh có thể tới tìm nàng ấy, xảy ra chuyện gì, nàng ấy đều có thể giúp được huynh, có điều, ngàn vạn lần đừng nói với nàng ấy rằng ta vẫn còn sống.”
“Hửm?” Mộ Dung Khanh nhướn mày: “Có ý gì?”
Tráng Tráng bật cười: “Nợ tình ấy mà, còn có thể là gì nữa chứ, cái trò này hắn chẳng chơi suốt rồi.”
“Làm càn !” Mộ Dung Khanh nói.
“Nàng ấy là An công chúa của Bắc Mạc, muội muội của hoàng đế, ở Bắc Mạc cũng có chút bản lĩnh, dù sao huynh tới tìm nàng ấy là đúng rồi, còn có một người nữa, huynh cũng nên tới gặp, người này tên là Cao Phụng Thiên, là huynh đệ kết nghĩa của ta, hắn là người trượng nghĩa, trong giới giang hồ Bắc Mạc, cũng xem như một nhân vật gọi gói đuổi mưa, gặp phải chuyện khó giải quyết, huynh cứ tới tìm hắn là được, ta sẽ phái Linh Lợi theo sát thất tẩu.”
“Linh Lợi? Được !” Mộ Dung Khanh rất hài lòng với Linh Lợi, nha đầu này, cực kỳ thông mình.
Tiêu Thác nói: “Cấm quân đã có người tiếp quản, ta bây giờ đã thành người vô công rỗi nghề rồi, cũng có thể đi theo.”
Tô Thanh nói: “Ta cũng thế !”
Mộ Dung Khanh nhìn Tiêu Thác: “Ngươi không nên đi.”
“Đừng vội, Loan Loan sẽ ủng hộ ta thôi.” Tiêu Thác nói.
Loan Loan đúng là sẽ ủng hộ, có điều yêu cầu duy nhất là để nàng ta đi cùng.
Đến cuối cùng, không chỉ mình Loan Loan, cả Nhu Dao cũng đi theo.
Thương Mai dở khóc dở cười, đây là đoàn du lịch Đại Chu đấy à.
Chẳng qua, có Loan Loan và Nhu Dao đi theo cũng tốt, nàng cần vài người y tá, Nhu Dao lại am hiểu y thuật, hơn nữa còn là người của mình, dùng cũng yên tâm hơn.
Còn như Loan Loan am hiểu công phu quyền cước, không có tâm nhãn, thi thoảng thả ra làm chó dọa người cũng không tồi, lại thêm nàng ta là cháu gái của Trần lão thái quân, tuy nói Trần lão thái quân đã tạo nên mối uy hiếp suốt bao năm cho Bắc Mạc, nhưng mà, bách tính Bắc Mạc vẫn rất tôn trọng bà ta, bởi vì, Bắc Mạc vốn là một dân tộc người dân hung mãnh, rất tôn sùng người có bản lĩnh, Trần lão thái quân thân là một nữ tướng, bảo vệ giang sơn Đại Chu suốt bao nhiêu năm, bà ta thu được vô số người hâm mộ, đến cả Tần Châu, cũng là người hâm mộ của bà ta mà.
Đương nhiên, tôn sùng thì tôn sùng, thật sự gặp nhau trên chiến trường, vẫn sẽ đánh đến ngươi chết ta sống thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, xe ngựa đã được chuẩn bị xong. Tiêu Thác và Tô Thanh vào cung, chủ động xin với hoàng đế cho mình đi Bắc Mạc, hoàng đế đương nhiên đồng ý, bởi vì lần này tới Bắc Mạc, là một việc trọng đại, xuất phát từ đại cục, có thêm mấy người có bản lĩnh đi cùng, là chuyện tốt.
Sau khi Kỳ vương gia vào cung từ biệt hoàng đế xong, cũng đi đến trước cổng Nhiếp Chính vương phủ.
Hắn ta nói với Thương Mai: “Thái tử Bắc Mạc của ta đã khởi hành, tin rằng sau năm ngày nữa, sẽ tới kinh thành Đại Chu.”
Hắn ta nói lời này chỉ là để Thương Mai yên tâm, bởi vì thái tử Bắc Mạc tới đây, thì an toàn của nàng ở Bắc Mạc càng được đảm bảo.
Thương Mai gật đầu: “Uhm, ta tin ngươi.”
Mộ Dung Khanh vẫn giả làm thị vệ Đại Kim, theo ra khỏi thành.
Bách quan ở ngoài cổng thành đưa tiễn, bách tính cũng sôi nổi gia nhập vào hàng người tiễn đưa, có người quá cuồng nhiệt, hô to Nhiếp Chính vương Phi, thu hút Mộ Dung Khanh đang hóa trang thành Đại Kim liếc mắt nhìn sang.
Lần xuất hành này, Thương Mai dẫn Tiểu Khuyên cùng ma ma theo bên người, còn cả Linh Lợi nữa.
Nàng biết Bắc Mạc cũng đã sắp xếp thị nữ cho mình rồi, nhưng chung quy là vương phi của nước đối địch, Bắc Mạc sẽ không lơ là thiếu cảnh giác đâu, thế nên, vậy nên, nàng mới mang theo nhiều người một chút, lúc cần dùng đến người cũng yên tâm hơn.
Trước khi xuất phát, Thương Mai ngàn dặn vạn dò Dạ vương, kêu hắn ta nhất định phải bảo đảm an toàn cho Hạ Lâm và mẹ mình, Đao Lão Đại vốn dĩ cũng muốn đi cùng, nhưng mà, Thương Mai kêu hắn ta bảo vệ huyện chúa cùng thiếu gia, hắn ta đành nghe theo mà ở lại Đại Chu.
Trong lòng Kỳ vương gia kỳ thật rất sốt ruột, nếu như ra roi thúc ngựa, thì ba ngày là có thể đến được Bắc Mạc.
Nhưng mà ngặt nỗi vương phi là nữ tử, quãng đường di chuyển nhất định rất vất vả, nếu để cho nàng cưỡi ngựa, sợ rằng chịu không nổi mất, hắn ta chỉ đành đè nén sốt ruột trong lòng xuống, nhưng một đường cũng thúc giục, để xe ngựa đẩy nhanh tốc độ.
Dịch bệch không chờ đợi ai, thêm một ngày, sẽ có thêm nhiều bách tính chết đi.
Ra khỏi thành, đến Đình Ngũ Lý, từ xa đã trông thấy không ít tuấn mã đứng chờ rồi.
Thương Mai cho xe ngựa dừng lại.
Kỳ vương gia nhíu chặt lông mày, mới đi được có mấy dặm, đã muốn nghỉ rồi à? Vậy thì đừng nói là năm ngày, có khi mười ngày cũng chưa đến được Bắc Mạc ấy chứ.
Hắn ta căng chặt da đầu bước lên, nói với Thương Mai: “Vương phi, ngài cảm thấy mệt à, hay là đói rồi?”
Chiếc xe ngựa này đã thoải mái lắm rồi đấy, cho dù có là người cao quý đến đâu đi nữa, cũng không đến nỗi mới đi được có mấy dặm đã không chịu nổi chứ.
Thương Mai mỉm cười: “Không, không phải.”
Nàng quay đầu dặn dò Tiểu Khuyên và ma ma: “Hai người ngồi xe ngựa theo đội ngũ tiến về phía trước, chúng ta cưỡi ngựa đi, dịch bệnh vô cùng khẩn cấp, không thể chậm trễ trên đường được.”
“Vâng !” Ma ma đáp.
Loan Loan, Nhu Dao lần lượt xuống khỏi xe ngựa, đi về phía Đình Ngũ Lý.
Thương Mai nhìn Kỳ vương gia hơi sửng sốt, nói: “Vương gia, làm phiền ngài chịu khổ một chút, theo chúng ta cưỡi ngựa nhé, có được không?”
Kỳ vương gia nhất thời cảm động không chịu được: “Bổn vương không thấy khổ, chỉ là sợ vương phi vất vả thôi.”
“Ta có thể chịu được.”
Là một đặc công, chút vất vả này thì tính là gì chứ? Cho dù ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ gì, nàng cũng không sao ấy.
Những con ngựa này, là Thiên lý mã* từ Tây Vực do Dạ vương tỉ mỉ chọn ra, cho dù không nghỉ ngơi, một ngày chạy ngàn dặm cũng không có vấn đề gì, chỉ cần bọn họ vất vả một chút, hai ngày là có thể đến được kinh thành Bắc Mạc rồi.
*Thiên lý mã:con ngựa tốt nhất trong các giống ngựa.
Cơ thể này, đúng là có hơi yếu đuối thật, nhưng mà, là người hành nghề y, khi biết bệnh nhân đang phải chịu giày vò, cảm giác sứ mệnh vẫn khiến nàng quên đi hết mọi mệt mỏi.
Mộ Dung Khanh, Tiêu Thác, Tô Thanh từ lúc rời khỏi thành đã cưỡi ngựa rồi, ba người họ đương nhiên không cần phải nói, cưỡi ngựa rất thành thạo.
Mộ Dung Khanh cũng đã khôi phục lại diện mạo nguyên bản, Kỳ vương gia nói với Mộ Dung Khanh: “Mộ Dung huynh, lần này Đại Chu các vị ra tay cứu giúp, phần tình nghĩa này, bổn vương ghi khắc trong tim.”
Mộ Dung Khanh đáp: “Vì quan hệ hai nước, đây là việc bổn vương nên làm mà.”
Như vậy, hơn mười người cưỡi ngựa phi nước đại, hướng tới Bắc Mạc.
Hoàng cung ở kinh đô Bắc Mạc.