CHƯƠNG 512: TUYẾT RƠI RỒI
Lương tần đã được tìm thấy, là ở Hựu Minh Cung, nơi này không có ai sinh sống, lại nằm ở góc cực bắc của Hoàng cung, không ai biết bà ta tới đây bằng cách nào.
Lúc tìm thấy bà ta, cả người bà ta run lẩy bẩy, bẩn thỉu, như lăn lộn trong bùn đất.
Lương tần được dẫn đến trước mặt Hoàng đế, bà ta vẫn không nói nên lời, chỉ biết run rẩy.
Hoàng đế thấy bà ta như thế, dù gì cũng từng là phu thế, nên cuối cùng vẫn không nỡ, an ủi một lát, rồi hỏi: “Lương tần, nàng nhận ra trầm không?”
Lương tần từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt không còn sợ hãi nữa, mà xoắn ống tay áo, thấp thỏm lo âu.
“Lương tần, đây là Hoàng thượng, người vẫn còn nhớ chứ?” Lộ công công cúi người khẽ hỏi.
Lương tần bình tĩnh nhìn Hoàng đế, một lúc sau, bà ta bỗng phát ra tiếng khóc thảm thương: “Hoàng thượng, người phải cứu nô tỳ, nô tỳ biết sai rồi, Quý thái phi và phụ thân muốn hại nô tỳ, nô tỳ không muốn chết!”
Hoàng đế không cần dùng bộ mặt giả tạo, khuôn mặt ngày càng đỏ bừng, lông mày nhíu chặt, lửa giận cũng dần tăng lên.
Một lúc sau, ông hờ hững nói: “Truyền ngự y!”
Nếu Lương tần không phát điên, thì có người đang xúi giục bà ta.
Nhưng nếu bà ta thật sự phát điên, thì chẳng ai có thể xúi giục bà ta được, nên những lời bà ta nói chắc chắn là sự thật.
Sau khi ngự y chẩn đoán, quả thật Lương tần đã phát điên.
Hoàng đế lại hạ lệnh điều tra chuyện Lãnh Cung, truyền Dạ vương và thị vệ ở Lãnh Cung tới.
Tất nhiên Dạ vương sẽ nói chuyện cung nữ mưu hại ra, vì cung nữ đó đã chết, nên không thể truy vấn được, nhưng người thông minh đều có thể nghĩ ra, cung nữ đó là người được Lương thái phó sắp xếp ở bên Lương tần lúc trước.
Ánh mắt Hoàng đế càng bùng lên lửa giận, ông có thể tha thứ cho một nhóm người ầm ï, nhưng không thể tha thứ bọn họ liên thủ với nhau.
Trong lòng ông hiểu rõ, nếu trước đây người của Quý thái phi và Lương tần liên thủ với nhau sẽ có hậu quả gì.
Bọn họ không những không thể kiềm chế Mộ Dung Khanh, mà ngược lại còn uy hiếp người làm Hoàng đế như ông.
Sau khi đuổi mọi người đi, Lộ công công khẽ hỏi: “Hoàng thượng, có phải người nên hạ chỉ rồi không?”
Hoàng thượng ngẩng đầu hỏi: “Hạ chỉ gì?”
“Hoàng thượng, chẳng phải hôm qua người nói, để Vương phi gánh tội thích khách sao, Hình bộ đang đợi ý chỉ của Hoàng thượng” Lộ công công nói.
Hoàng đế trầm mặc một lát rồi nói: “Chuyện này tạm gác lại trước đã”
Ông ngẩng đầu lên hỏi: “Bên Quý thái phi có động tĩnh gì không?”
“Bẩm Hoàng thượng, Quý thái phi gọi Thất hoàng tử tới bầu bạn, nói trong cung buồn chán”
“Ngoài ra còn chuyện nào khác nữa không?”
“Hôm qua Quý thái phi xuất cung một chuyến, ở lại trong phủ khoảng một canh giờ”
“Trong thời gian bà ta về phủ, có ai tới Vương phủ không?”
“Lão nô không phát hiện ra ai cả, cổng chính của Vương phủ luôn đóng chặt, Quý thái phi vào Thanh Ninh Các một canh giờ mới đi ra ngoài, đồng thời ám vệ theo dõi nhận ra, bọn họ không tìm thấy một dấu vết nào của Quý thái phi trong Thanh Ninh Các, như thể bà ta vô cớ biến mất một canh giờ”
“Con người không thể nào biến mất một canh giờ được, trừ phi Vương phủ có mật đạo nối thẳng ra bên ngoài” Hoàng đế hiểu rất rõ kiến trúc trong phủ Nhiếp Chính vương.
Lộ công công không nói gì, có những chuyện, người trong cuộc mơ màng, nhưng người bên ngoài lại thấy rất rõ, Hoàng thượng nghĩ quá nhiều, nhưng không hiểu rõ, còn người ngoài cuộc như ông lại thấy tất rõ.
Nhưng ông không thể nói gì cả.
“Bên Nam Hoài vương có tin tức gì không?”
Hoàng đế lại hỏi.
“Trước đó có tin truyền về nói rằng Nam Hoài vương tới Giang Tô Phủ từ Kiều Trấn, có lẽ giờ đã rời khỏi Giang Tô Phủ rồi”
“Đọc đường vô sự?”
“Đúng thế”
Hoàng đế lại ngẫm nghĩ một lát: “Ừm, ngươi lui xuống trước đi, bảo Hình bộ cứ đợi trước đã, không cần nóng lòng kết thúc vụ án thích khách đâu, còn Quý thái phi, ngươi thưởng cho bà ta một bình rượu, xem bà ta phản ứng thế nào”
“Vâng, lão nô sẽ đi làm ngay”
Nửa canh giờ sau, Lộ công công quay về bẩm báo: “Hoàng thượng, lão nô đã mang rượu ban thưởng qua đó, nhưng Quý thái phi bất cẩn làm vỡ rồi”
“Bất cẩn làm vỡ?” Hoàng đế cười khẩy, rồi phất tay: “Được rồi, ngươi lui xuống đi”
“Vâng!” Lộ công công lui xuống ngay.
Buổi chiều, Thương Mai tới đây bắt mạch.
Miệng Hoàng đế nổi mấy cái mụn nước, ngay cả việc uống thuốc cũng cảm thấy đau, càng không ăn được gì, Thương Mai khuyên nhủ: “Hoàng thượng, bất kỳ chuyện gì cũng không quan trọng bằng long thể, nên người phải nghĩ thoáng mọi chuyện”
Hoàng đế nhìn cô: “Vương phi, trong lòng ngươi có trách trâm không?”
Thương Mai cười lắc đầu: “Hoàng thượng, sao người lại hỏi thế? Phu quân ta đã ra chiến trường rồi, †a đâu còn gì phải để tâm nữa? Chẳng qua chỉ là danh tiếng, mà phụ nữ thì cần danh tiếng làm gì?”
“Ngươi thật sự nghĩ thế?” Hoàng đế cảm thấy cô nói quá chí công vô tư, mà con người thì ai cũng có lòng ích kỷ.
Thương Mai rút kim châm ra, khẽ thở dài: “Ta không dám nói người không được trách tội ta, mặc dù trong lòng hơi oan ức, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy cũng chẳng oan ức gì mấy. Quả thật giữa ta và Quý thái phi ganh ghét nhau, chuyện này liên lụy đến quá nhiều chuyện, nên nhất thời không nói rõ được, nếu nói ta không có suy nghĩ mưu hại Quý thái phi, thì ta mới thật sự oan ức”
Câu nói này chẳng khác nào cô thừa nhận với Hoàng đế rằng, nếu có cơ hội, cô sẽ xuống tay với Quý thái phi.
Cô dám nói những lời đại nghịch bất đạo này trước mặt Hoàng đế, nếu Hoàng đế thật sự muốn luận tội, Thương Mai sẽ phạm đại tội.
Nếu đổi thành lúc trước, chắc chắn Hoàng đế sẽ nổi giận, thậm chí là giáng tội Thương Mai, mặc kệ trong lòng cô có thái độ gì với Quý thái phi, nhưng giờ thì không.
Bởi vì ông đã cảm nhận được sự uy hiếp mà Quý thái phi mang lại cho triều đình và Hoàng quyền.
Nếu suy đoán của ông là đúng, bà ta có cấu kết với Lương thái phó, vậy thì sẽ đi ngược lại dự tính ban đầu của ông.
Triều đình vốn chia thành ba đảng phái, kiềm chế lẫn nhau, tạo thành thế cân bằng, nên ông mới yên tâm giao quyền cho Mộ Dung Khanh, nhưng nếu hai đảng hợp lại, thì thế cân bằng này sẽ mất đi.
Vậy thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Thương Mai đi rồi, Bao công công mới đi vào hầu hạ, ông ta do dự một lát mới nói: “Hoàng thượng, người đừng tin lời Dạ vương và Nhiếp Chính vương phi, nói không chừng bọn họ cũng có lòng ích kỷ”
Hoàng đế cười quái dị: “Thế à?”
Bao công công thấp thỏm bất an nói: “Đúng vậy, trước đó Dạ vương tới tìm lão nô, bảo lão nô nói xấu Quý thái phi trước mặt Hoàng thượng, nhưng lão nô không làm thế”
Hoàng đế trầm mặt ngay: “Cút!”
Bao công công sợ đến biến sắc, khom người lui ra ngoài.
Ra khỏi Hi Vi Cung, Dạ Dương lại đợi ông ta ở khúc cua.
“Vương gia, lão nô đã làm theo lời dặn của Vương gia, nói xấu người và Vương Phi trước mặt Hoàng thượng”
“Bao công công, bản vương sẽ không quên công của ngươi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!