CHƯƠNG 447: NHẬP HI VI CUNG
Thấy bách quan quỳ xuống, Lộ công công bắt đầu tuyên chỉ: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, trẫm từ khi bị bệnh đến nay, lòng người suy nghĩ nhiều, các phương phỏng đoán, lưu ngôn phỉ ngữ không ngừng, gần đây thậm chí nghe nói trẫm tại vị không thực thi nền chính trị nhân từ, bị ông trời trừng phạt, mắc Quỷ Diện Sang, người tung tin đồn nhảm, quả thực ghê tởm, trẫm lại nghe nói bách quan nghe được việc này nên lo lắng cho trẫm, lòng trẫm cảm thấy rất vui mừng, đặc biệt truyền chỉ bách quan nhập Hi Vi cung yết kiến, khâm thử!”
Đây thật sự là vô cùng lúng túng, Lương thái phó muốn tấn công vào, cũng là vì chắc chắn Hoàng Thượng mắc Quỷ Diện Sang, có thể khiến cho Hoàng Thượng thoái vị, nhưng bây giờ Hoàng Thượng hạ chỉ truyền đòi đi vào, vậy thì việc tấn công này sẽ không có lý.
Bọn họ có thể yết kiến, nhưng binh mã làm sao có thể tiến vào? Bây giờ đi vào chính là tạo phản.
Nhưng nếu ý chỉ này không phải đích thân Hoàng Thượng truyền, mà là cạm bẫy của Mộ Dung Khanh, vậy sau khi bọn họ đi vào, còn có thể đi ra không? Người của bọn họ đều ở ngoài cung nha.
Thái tử và Lương tần đều luống cuống, Hoàng thượng có chỉ ở đây, bọn họ cũng không thể mang binh lính vào, càng không thể khai chiến với Trần thái quân, nếu không sẽ bị buộc tội danh bức cung thoái vị để cướp ngôi.
Nhưng cứ đi vào thế này sao được?
Lộ công công đi đến trước mặt Lương thái phó, mỉm cười chân thành nói: “Thái phó, Hoàng Thượng vốn cần tĩnh dưỡng, nhưng nghe thấy tất cả mọi người quan tâm đến bệnh tình của ngài, đặc biệt truyền chỉ mời chư vị vào cung yết kiến, tiếp chỉ đi!”
Thái phó không dám nhận chỉ, một khi nhận chỉ này thì có nghĩa là có chiếu lệnh vào cung, sau này cho dù thế cục thế nào, ông ta đều đuối lý, ông ta đuối lý, chính là Thái tử đuối lý, cho dù bọn họ nhìn thấy Hoàng thượng mắc Quỷ Diện Sang, Hoàng Thượng cũng đồng ý thoái vị, nhưng trước đó Thái tử đã mạo phạm, bất trung bất hiếu, đăng cơ cũng danh không chính ngôn không thuận.
“Thái phó, có chuyện gì xảy ra vậy?” Lộ công thu liễm nụ cười, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: “Ngài không phải đi vào cung sao? Hoàng thượng có chỉ để mọi người đi vào, tại sao lại không tiếp chỉ vậy?”
Thái tử tiến lên một bước, nhận ý chỉ: “Nhi thần tiếp chỉ!”
Thái phó khẽ giật mình: “Điện hạ!”
Thái tử hạ giọng nói: “Ông ngoại, bây giờ chúng ta không có thời gian suy nghĩ nhiều, ngài truyền lệnh xuống, nếu như sau một canh giờ chúng ta không có tin tức gì thì để mọi người tấn công vào!”
Thái phó biết trước mắt cũng chỉ có cách này, ông ta quay đầu thương lượng với Tiền tướng quân vài câu, lấy hạn định là một canh giờ sau, nếu một canh giờ sau không có người đi ra thông báo thì sẽ tấn công.
Lúc Thái phó dẫn người vào cung, đúng lúc giờ Tý.
Trong cung truyền đến tiếng trông canh, từng tiếng chấn động, giống như bùa đòi mạng, khiến trong lòng quan viên vào cung vì đó mà chấn động.
Các quan viên vào cung, người của Quý thái phi đã rời đi, chỉ còn lại những người đi theo Lương thái phó.
Bọn hắn đều mang theo tâm lý không thèm quan tâm, nhưng không quan thêm rõ ràng cũng không đủ triệt để, vì từ khoảnh khắc bắt đầu bước vào cửa cung, trong lòng bọn họ đều đang run rẩy.
Mà trong Hi Vi Cung, cuộc giải phẫu đã hoàn thành, da giả đang trong quá trình chế tạo, chỉ còn chờ chế tạo hoàn tất bóp thành hình dạng sấy khô là có thể dùng.
Thời gian nhanh hơn so với dự tính, khoảng giờ Mão là có thể làm xong tất cả.
Mà bây giờ khoảng cách giờ Mão còn có hai canh giờ, chính là bốn giờ giờ đồng hồ nữa.
Hiện tại, thời gian còn lại chỉ có thể chờ.
Mộ Dung Khanh sai người chuẩn bị chút đồ ăn cho Thương Mai, bận rộn mấy canh giờ, cô vừa mệt vừa đói, sau khi ra khỏi cũng điện, trực tiếp buông người xuống ghế không muốn nhúc nhích nữa.
“Đã truyền chỉ đi ra rồi sao?” Thương Mai hỏi Mộ Dung Khanh, vừa rồi cô ở bên trong điện, Lộ công công đã mô phỏng ý chỉ.
“Đã truyền, bọn họ lập tức tới đây!” Mộ Dung Khanh nói.
Thương Mai lúc này mới có thời gian nghĩ lại những chuyện cần thiết, mặc dù nói Quý thái phi biết được bệnh tình của Hoàng thượng, nhưng muốn trong khoảng thời gian làm mọi chuyện trở nên huyên náo ở trong kinh thành thì vẫn có chút khó khăn nhất định.
Cô nghĩ đến một khả năng, kéo Mộ Dung Khanh ra ngoài, cô nói: “Nói thật đi, bệnh tình của Hoàng thượng bị truyền ra ngoài, người có…”
“Bản vương chỉ trợ giúp, nhưng thật sự không phải bản vương để lộ bí mật!” Mộ Dung Khanh vô tội nói.
“Người trợ giúp?” Thương Mai ngơ ngác một chút: “Vì sao?”
Mộ Dung Khanh nói: “Lúc mọi chuyện bị truyền đi, bản vương đã nhận được tin tức, nhưng không có cách nào để giấu diếm, vậy nên dứt khoát thổi vào trong, làm cho tất cả mọi người đều biết!”
Thương Mai suy nghĩ một chút, lập tức trừng to mắt: “Trời ơi, vậy lần này bức thoái vị, cũng là chuyện trong dự liệu của người? Vậy nên người cố ý để Thái tử và Lương tần tiến đến, để bọn họ nhìn thấy Hoàng thương mắc Quỷ Diện Sang?”
Vì cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện bệnh tình nên không rảnh suy nghĩ những tình tiết này, bây giờ dừng lại suy nghĩ mới cảm thấy có rất nhiều khả năng.
Mộ Dung Khanh có vẻ hơi thất vọng: “Lúc đầu bản vương chỉ muốn chụp vào lão Bát, không ngờ Thái phó đã đợi không kịp, dùng sức chui vào trong, bản vương cũng không muốn chụp ông ta trước nha!”
“Nhưng Thái tử và Lương tần thấy được, chắc chắn Thái phó sẽ hành động!”
“Chỉ có thể nói bản vương đánh giá Thái phó quá cao, dựa vào tình hình hiện tại của ông ta, thật ra không nên hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì ông ta có Thái tử, Hoàng thượng xảy ra chuyện gì, hắn ta đều có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ, nhưng lão Bát không như vậy, hắn danh bất chính, ngôn bất thuận, chỉ có thể dựa vào việc chiếm tiên cơ trước, vậy nên lúc đầu bản vương đoán lão Bát sẽ bức vua thoái vị trước, vì tướng sĩ của hắn đã ở ngoài cung chờ lệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay, lần này hắn lui, có lẽ là do Tôn Phương Nhi ra chủ ý, dựa vào hiểu biết của bản vương với lão Bát, hắn không chịu nổi kích thích, nếu không phải có người khuyên can lần này hắn sẽ xông vào trong cung.
Bây giờ chụp vào Thái tử, ngược lại là không ổn, bởi vì phế bỏ Thái tử thì phải bắt đầu tranh đoạt vị trí Thái tử, đám nương nương trong cung sẽ xuất ra tất cả vốn liếng, đến lúc đó sẽ rất đặc sắc.
Thương Mai cười nhạo: “Nếu người đã tính trước thì ta không cần phải lo nữa, bất kể là ai cũng phải loại một người mới được.”
Thật ra trong lòng Thương Mai âm thầm cảm thấy may mắn vì không phải Nam Hoài Vương, hắn trúng đồng mệnh cổ, nếu như Nam Hoài Vương bị gài vào, chỉ sợ kết cục cũng chỉ có chết.
Mộ Dung Khanh tỏ vẻ rất tức giận, dáng vẻ như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Lương thái phó trù tính nhiều năm, không nên bất cẩn như vậy chứ.”
“Nếu không có cơ hội này, ông ta sẽ kiên nhẫn chờ đợi, nhưng Thái Tử và Lương tần đều tận mắt nhìn thấy, ông ta cảm thấy đây là cơ hội trời cho, sao có thể tuỳ tiện buông tha? Chỉ đáng tiếc cho một phen tính toán của Mộ Dung phu tử.” Thương Mai nói.
“Hai người các ngươi ở chỗ này thì thầm cái gì vậy?” Hoàng thái hậu bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau hai người hỏi.
Thương Mai bỗng nhiên quay đầu, cười ngượng ngùng nói: “Không có đâu, chỉ nói chuyện phiếm một chút!”
“Lúc này có nhã hứng nói chuyện phiếm? Có thể thấy phía bên Hoàng Thượng đã ổn định đúng không?”
“Không sai biệt lắm, còn trên dưới hai canh giờ, cơ bản có thể hoàn thành!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!