Hàn Thanh Thu, phu nhân Tiêu Kiêu đại tướng quân từng là thị nữ bên người đại công chúa, ngày xưa rất được công chúa sủng ái.
Về sau Tiêu Kiêu xin ý chỉ của hoàng thái hậu gả Hàn Thanh Thu cho Tiêu Kiêu.
Năm đó Tiêu Kiêu nghĩ rằng có thể cưới đại công chúa nên đã may áo cưới từ sớm và đưa cho công chúa, lúc hoàng thái hậu ban hôn Tiêu Kiêu, tự mình mở lời nhận lại áo cưới từ công chúa đưa cho Hàn Thanh Thu.
Ở trong phủ công chúa có rất nhiều người đều nhớ cảnh tượng này, khi đó là đầu mùa đông, lá rụng trong sân bị gió thổi cuốn bay ở trong sân, lúc đó công chúa đang đứng ở cửa Vũ Nhập các trong tay ôm áo cưới tận mắt nhìn Tiêu Kiêu nắm tay của Hàn Thanh Thu bước qua cầm lấy áo cưới trong tay của nàng ta, lạnh nhạt nói một tiếng tạ ơn sau đó nắm tay Hàn Thanh Thu đi khỏi.
Lúc đó công chúa đứng ở nơi đó không cử động, giống như là một tác phẩm điêu khắc, tùy ý để cơn gió lạnh thổi qua trên gương mặt của nàng ta.
Không ai biết trong lòng của nàng ta đã trải qua những hỗn loạn gì, kể từ sau đó nàng ta giống như thay đổi thành một người khác.
Hàn Thanh Thu là thị nữ ở phủ công chúa nàng ta, xuất giá là được xuất giá ở phủ công chúa.
Trưa ngày hôm đó âm thanh tấu nhạc của nghi trượng đội rất náo nhiệt, Hàn Thanh Thu mặc chiếc áo cưới thuộc về công chúa hạnh phúc bước lên kiệu hoa.
Công chúa vẫn đứng yên ở cổng của Vũ Nhập các, trên mặt coi như bình tĩnh nhưng đáy mắt gần như vỡ vụn thành từng mảnh.
Một cái chớp mắt liền trôi qua rất nhiều năm.
Lúc đó công chúa chỉ mới có mười sáu tuổi, năm nay công chúa đã hai mươi tám tuổi.
Thương Mai bởi vì chuyện của Lương Vương mà vô cùng phiền não, hai ngày nay lại đi đến phủ Lương Vương thuyết phục, Lương Vương căn bản không có hành động nào khác, cô rơi vào đường cùng cho nên đến phủ công chúa tìm Tráng Tráng.
Cầm Chi là người bên cạnh công chúa dẫn Thương Mai đi vào, Tráng Tráng đang ngồi trước cửa Vũ Nhập các nhắm mắt lại giống như là đã ngủ thiếp đi.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng ta mở to mắt ra, trong mắt vẫn là một mảnh mờ mịt như cũ, dường như là vẫn còn chưa trở lại hiện thực từ trong mộng đẹp.
“Đến rồi.” Nàng ta hơi đứng dậy vươn tay ra, vén y phục lên, thời tiết đã dần dần trở nên lạnh hơn.
“Sao lại ngồi ở cửa ra vào vậy chứ, thời tiết lạnh, đi vào trong ngoài đi.” Thương Mai nhíu mày nói.
“Không sao hết, ở cổng mát mẻ, nhìn những chiếc lá này rơi rụng cũng đặc biệt thú vị.” Tráng Tráng nói.
“Từ lúc nào mà lại có cảm giác nhàn nhã thoải mái này?” Thương Mai nhìn sắc mặt của nàng ta: “Không vui hả?”
Tráng Tráng lên tinh thần: “Không có, chỉ là thời tiết quá lạnh, người đã bắt đầu cứng lại cho nên lười vận động.”
“Ngươi vẫn còn chưa già đến mức độ đó.”
“Trong tim đã già rồi.” Tráng Tráng nói rồi lại cười nhìn cô, nhìn cô thật chăm chú: “Để ta nhìn thử xem, người được gả cho người mình yêu sâu đậm quả nhiên là không giống như vậy, ngay cả làn da cũng sáng loáng hơn trước kia.”
“Được rồi.” Thương Mai đánh lên tay của nàng ta một chút: “Bắt đầu trêu chọc rồi đó có đúng không?”
Tráng Tráng nhìn về phía cô: “Thương Mai, có hạnh phúc không? Gả cho một người mình yêu, ngày nào cũng có thể gặp người ấy, có thể ăn cơm cùng với người ấy, đi ngủ cùng với nhau, nắm tay nhau đi đường, có thể phàn nàn quần áo của người ấy không ngay ngắn sạch sẽ, có thể vì người ấy mà may đôi giày người ấy thích nhất, có hạnh phúc không?”
Trong lòng của Thương Mai chua xót, ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt của nàng ta rồi đột nhiên cảm thấy tan nát cõi lòng.
“Tráng Tráng..” Thương Mai lại không biết nói cái gì, ngày đó tam triều hồi môn, nàng ta nói là không yêu thì thật sự là không yêu à? Nàng ta gạt được ai đây, sợ là ngay cả chính mình cũng không thể gạt được.
Tráng Tráng đột nhiên nở nụ cười: “Nha đầu ngốc.”
Thương Mai nắm chặt tay của nàng ta: “Có thể nói cho ta biết được không, lúc trước đã xảy ra chuyện gì?”
Đôi mắt của Tráng Tráng lóe lên, hơi nước khẽ động: “Đều đã qua cả rồi, mặc kệ xảy ra chuyện gì ta với hắn cũng không thể quay lại trước kia được nữa.”
Thương Mai nhìn gương mặt kiên cường nặn ra nụ cười của nàng ta, trong lòng rất chua xót, nếu như không phải là yêu đến cực hạn vậy thì sao có thể đau đớn đến tan nát cõi lòng như thế này?
“Cầm Chi, làm chút bánh ngọt mang đến cho vương phi đi.” Tráng Tráng quay đầu lại dặn dò.
“Vâng ạ.” Cầm Chi đáp lại một tiếng rồi đi ngay.
Cầm Chi vừa mới đi không bao lâu, người gác cổng đi tới: “Công chúa, Hàn thị, phu nhân của đại tướng quân đến.”
Biểu cảm của Tráng Tráng có hơi kinh ngạc, nhiều năm như vậy đều chưa từng lui tới, nàng ta đến đây để làm gì?
Thương Mai biết chính là thị nữ kia đến, sợ là nàng ta làm Tráng Tráng đau lòng, thuận miệng nói: “Không gặp, đuổi về đi.”
Tráng Tráng lại nói: “Để cho nàng ta vào đi.”
Thương Mai nhìn nàng ta: “Ngươi cần gì phải là mình khó chịu?”
Sắc mặt của Tráng Tráng có chút tái nhợt, lại kiên định lạ thường: “Không, ta đã từng nói rồi, ta đã buông bỏ chuyện cũ, ta không thể chỉ nói mà làm không được, yên tâm đi, ta không sao.”
Nếu như ngay cả Hàn Thanh Thu cũng không dám gặp thì sao có thể được tính là đã buông xuống.
Nàng ta đã rất căm hận bộ dạng nửa sống nửa chết của mình, tuổi thanh xuân của nàng ta đều chôn vùi trong chuyện cũ vô tình ấy.
Nàng ta muốn sống lại thì nhất định phải đối mặt với nó.
Thương Mai nhìn thấy sự dũng cảm của nàng ta, nhớ đến việc Lương Vương lùi bước, trong lòng thang nhẹ nếu như Lương Vương có một nửa dũng khí của Tráng Tráng thì tốt biết bao nhiêu.
Người gác cổng khom người đi ra ngoài, Tráng Tráng và Thương Mai đi vào trong phòng, một lát sau liền dẫn theo một nữ tử mặc một bộ y phục tơ lụa màu đỏ bước vào.
Nhan sắc của nàng ta chỉ được xếp vào tầm trung, nhưng mà trang điểm vô cùng tinh xảo, cánh môi nhiễm màu đỏ thắm, lông mày vẽ rất tinh tế, trên làn da còn được phủ phấn trắng.
Nàng ta bước đi rất chậm, Thương Mai nhìn nàng ta giống như là đang xem một bộ phim chiếu chậm, ánh nắng hạ xuống từ những kẻ lá chiếu lên lớp son phấn dày cộm chiếu trên gương mặt của nàng ta, có một tia sáng yếu ớt.
Cánh môi của nàng ta mấp máy, giữa hàng lông mày là nụ cười nhẹ nhàng, một bộ dạng thông báo với thiên hạ rằng ta đây rất hạnh phúc.
Nhưng mà lúc đi đến gần Thương Mai mới phát hiện khóe mắt của nàng ta vẫn bị phủ bởi nếp nhăn, lại là một lớp phấn dày đặc đều không thể che giấu được.
Một đôi hài gấm thêu hoa được khảm nạm trân châu như ẩn như hiện dưới lớp váy đang chuyển động, thân là phu nhân đại tướng quân, trong phủ đại tướng quân, nàng ta đã vứt bỏ đi thân phận thị nữ hèn mọn, hành động đương nhiên hào phóng hơn, đứng thẳng người, lễ nghi cũng vô cùng đoàn chính: “Hàn thị tham kiếm công chúa, công chúa vạn phúc.”
Mộ Dung Tráng Tráng nhìn nàng ta: “Phu nhân bình thân.”
Giọng nói bình tĩnh không chuyển động, khuôn mặt cũng lạnh nhạt không hề có điểm khác thường nào, nhưng gọi một tiếng này làm cho trong lòng bàn tay của Thương Mai đều là mồ hôi lạnh.
Hàn Thanh Thu bình thân nhìn về phía Thương Mai, trong mắt có nghi hoặc: “Vị này là?”
Tráng Tráng nói: “Nhiếp Chính Vương phi.”
Hàn Thanh Thu vô cùng kinh ngạc, nhưng mà lập tức cúi người hành lễ: “Hàn thị tham kiến vương phi.”
Thương Mai nghe thấy nàng ta mở miệng nói một tiếng Hàn thị, dường như là cực kỳ sợ người khác gọi tên của nàng ta.
Cũng đúng thôi, trong phủ đệ của công chúa tất cả mọi người đều gọi tên của nàng ta, khi đó nàng ta vẫn còn là thị nữ.
Thương Mai nói: “Phu nhân không cần đa lễ.”
“Ngồi đi.” Tráng Tráng nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!