CHƯƠNG 255: ĐÁNH MỘT TRẬN BỎ TỨC
Sau khi Hạ Oanh Nhiễm rời đi, mọi người đều cảm thấy uất ức thay cho Hồ Hạnh Nhi, không ngừng trách mắng Hạ nhị tiểu thư hống hách kiêu ngạo.
Hồ Hạnh Nhi cúi đầu bước vào Từ Hi Viên với đôi mắt ngấn lệ.
Cùng lúc đó, Hạ Oanh Nhiễm lên xe ngựa rời đi.
Thị nữ cười nói: “Mọi người đều nói Hồ đại tiểu thư lợi hại thế nào, nô tỳ thấy chẳng qua là nói khoác, bị nhị tiểu thư đánh một trận khiếp vía, nàng ta chẳng dám hó hé một lời, nhìn bộ dạng yếu đuối như thế còn dám vọng tưởng gả cho thái tử sao. ”
Hạ Oanh Nhiễm lần này cũng coi như được trút hết ra, nhưng nàng ta cũng hết cách, nếu không thủ tiêu Hồ Hạnh Nhi, để thái tử động lòng thì càng thêm phiền phức.
Mặc dù điều này đã làm hỏng hình ảnh của chính nàng ta hôm nay, nhưng đám bách tính thấp bé kia, sau này nàng ta cũng không tiếp xúc nữa, mặc kệ bọn chúng nghĩ thế nào thì nghĩ?
Nàng ta phẫn hận nói: “Ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào cản đường ta bước lên ngôi vị thái tử phi, nếu có lần sau nữa nhất định phải đánh gãy hai chân của Hồ Hạnh Nhi trước mặt ta.”
Đây là ước mơ duy nhất trong đời của nàng ta, nàng ta vì chuyện này mà trả giá rất nhiều, hoàng thái hậu vẫn chưa hạ chỉ, mặc dù hoàng hậu nương nương tứ hôn, nhưng không thể định được thời gian thành thân, nàng ta rất nóng vội, vẫn luôn tự an ủi mình, nhưng mà, nàng ta biết chuyện này tồn tại rất nhiều biến cố, hôm nay nàng ta phải làm, chính là giải trừ hết mọi nguy hiểm tiềm tàng.
Đặc biệt là Hồ Hạnh Nhi chỉ là con gái của một thương gia, đừng hòng cướp đi tất cả của nàng ta.
“Nhị tiểu thư, trước mặt có một xe ngựa bị lật, không thể qua được.” Mã phu mở rèm nói.
Hạ Oanh Nhiễm liếc mắt nhìn, nàng ta nhìn thấy một chiếc xe ngựa phía trước đang lật trên mặt đất, chặn đường nàng ta.
“Đổi đường khác đi.” Hạ Oanh Nhiễm nói.
“Được, nô tài đổi một con đường khác.” Mã phu nắm lấy dây cương, hướng xe ngựa về bên phải, ở đây có một con đường tương đối hẹp chỉ cho phép một chiếc xe ngựa đi qua.
Đi được nửa đường thì lại dừng lại.
Hạ Oanh Nhiễm không vui mở màn ra nhìn: “Lại sao vậy?”
Có vài thanh niên đứng ở phía trước xe ngựa, trước mặt còn có một người khác, thật ra là Hồ Hạnh Nhi mà nàng ta vừa đánh.
Bây giờ nàng ta đang khoanh tay đứng trước xe ngựa, vẻ mặt không hề tiều tụy và yếu ớt, ngược lại còn có chút khinh bỉ.
“Là ngươi?” Hạ Oanh Nhiễm chế nhạo, ra khỏi xe ngựa đi tới bên người Hồ Hạnh Nhi, “Sao? Vừa nãy chơi chưa đủ sao?”
Một nụ cười xấu xa hiện lên trên khóe miệng của Hồ Hạnh Nhi, và đột nhiên đá vào bụng dưới của nàng ta, tiếp theo là một cú đấm, Hạ Oanh Nhiễm kêu lên một tiếng đau đớn.
Hạ Oanh Nhiễm không thể tin được rằng Hồ Hạnh Nhi khi nãy vẫn còn dạ dạ vâng vâng, đột nhiên trở nên hung tàn như một ác ma, nàng ta vươn tay ra để chống cự, nhưng Hồ Hạnh Nhi đã đấm rất mạnh, nàng ta bị đánh tới tấp, ngã xuống dưới đất.
Mã phu và thị nữ vội vã tiến về phía trước, nhưng họ đã bị ngăn cách bởi những người mà Hồ Hạnh Nhi dẫn theo, người đứng đầu trong số họ nói: “Chúng ta oan có đầu, nợ có chủ, chỉ đánh Hạ Oanh Nhiễm, người không liên quan mau tránh xa, tránh để bị thương oan uổng.”
Khi nhìn thấy mã phu và thị nữ đều bị dọa cho không dám đến gần.
Nhưng ở ngã tư, không biết từ bao giờ, đã tấp nập những người bán hàng nhỏ lẻ vừa ngồi ở ngã tư vừa nói chuyện, cắt ngang đường vào, đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng nhiên cãi nhau, hơn nữa cãi vã rất dữ dội, xô qua đẩy lại động tay động chân, âm thanh che đi iếng nắm đấm gào thét sâu trong ngõ.
“Làm người đáng sợ nhất là, quá xem trọng bản thân mình, Hạ Oanh Nhiễm, nhớ bài học hôm nay, nếu như sau này ngươi không chết, chính là vì bài học làm người hôm nay ta dạy ngươi.” Sau khi Hồ Hạnh Nhi đánh xong, giơ tay xoa xoa lấy nắm đấm của mình, lạnh lùng nói.
Hạ Oanh Nhiễm bị đánh gãy một cái răng, một ngụm máu chảy ra, bất đắc dĩ đứng lên, tức giận nhìn chằm chằm Hồ Hạnh Nhi: “Ta sẽ không bỏ qua, ngươi chờ đấy.”
Hồ Hạnh Nhi chỉnh lại quần áo, vuốt tóc, nói: “Tùy ngươi!”
Nói xong, nàng ta dẫn mọi người vào nhà dân bên cạnh con hẻm rồi đi thẳng từ cửa nhà dân ra bên kia.
Thị nữ cùng mã phu lúc này mới dám tiến lên đỡ Hạ Oanh Nhiễm, Hạ Oanh Nhiễm nghiến răng nói: “Đi, báo quan.”
“Báo quan?” Thị nữ giật mình, “Làm lớn thế sao, hay là mau chóng quay về tìm phu nhân, triệu tập người đánh ả ta một trận rồi thôi đi?”
“Không” Hạ Oanh Nhiễm lau vết máu trên khóe miệng, lạnh lùng nói: “Đánh thiên kim Tướng phủ , thái tử phi tương lại, ả ta nhất định phải chết.”
Mã phu cho biết: “Ít nhất cũng phải ngồi thiên lao ba đến năm năm”.
Hạ Oanh Nhiễm trực tiếp đến hình bộ báo án, nhưng không đến nha môn của Kinh Triệu Doãn.
Nàng ta là con gái của Tướng phủ và thái tử phi tương lai, nàng ta tin rằng chỉ có hình bộ mới có thể xét xử vụ án của nàng ta.
Hình bộ vốn dĩ muốn gửi lại vụ án này cho nha môn của Kinh Triệu Doãn, những vụ đánh nhau, hình bộ không thụ lý, nhưng đột nhiên nhận được thư của nhiếp chính vương yêu cầu ông ta xử vụ án này, hơn nữa còn phải làm lớn chuyện lên.
Hình bộ thượng thư biết, chuyện của Tướng phủ, có khi muốn chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không là điều không thể nào.
“Lần này Hồ Hạnh Nhi ra tay có hơi mạnh, nhìn mặt của Hạ Oanh Nhiễm, đúng là thê thảm.” Tô Thanh gửi thư xong thì quay về tửu lâu, đây là sản nghiệp của Hồ Hạnh Nhi, à không, của nhà họ Hồ, gọi một bàn đồ ăn ngon, hơn một nửa là Tiêu Thác và Tô Thanh gọi, vừa rồi đúng là rất hả dạ, nên mới ăn một bữa thịnh soạn.
Không xem tuồng thứ hai này, đúng là cảm thấy khí tức trong bụng không có chỗ xả, xem được tuồng thứ hai này, cảm thấy thủ đoạn của Hồ Hạnh Nhi không kém gì Hạ Thương Mai.
Nghĩ đến thủ đoạn của Hạ Thương Mai giết A Phát khi ở trong cung lúc đầu, đúng là thâm độc, chỉ một chiêu, A Phát mất mạng, hơn nữa còn không chớp mắt.
Mộ Dung Khanh uống trà: “Có vẻ như Thương Mai hiểu rất rõ Hạ Oanh Nhiễm. Biết rằng nàng ta sẽ báo quan, một khi báo quan, chuyện này sẽ được truyền ra nhân gian, chờ xem phản ứng trong cung, hơn nữa nhà họ Hồ cũng nên làm chút việc gì đó. ”
Tiêu Thác gãi đầu: “Hạ Thương Mai này, làm việc tại sao lại vòng vo như thế nhỉ? Phiền thật.”
Tô Thanh lạnh lùng nói: “Khúc gỗ như người biết cái gì? Đầu ngươi toàn là cỏ, sao biết sự tinh diệu của kế sách này? Một khi quậy chuyện này lên, mọi người đều cảm thấy nhị tiểu thư Tướng phủ không hiểu chuyện, ngay cả Tướng phủ cũng không hiểu chuyện, còn nữa, có thể thu hút chú ý của nhiều người. ”
“Địa điểm!” Tiêu Thác đột nhiên tức giận đập bàn.
“Địa điểm nào?” Tô Thanh không thể giải thích được.
“Nơi quyết đấu, Tô Thanh, có ngươi không có ta.” Tiêu Thác đột nhiên bùng nổ, không phải đột nhiên, hôm nay hắn thật sự chịu đựng quá lâu.
Mộ Dung Khanh đứng dậy: “Ai thua thì thanh toán, bổn vương đi đây.”
Thanh toán? Không phải ăn chung sao? Chỗ này mắc lắm.