Chương 219
Tư Trúc cô cô bị kéo vào trong phòng tối, thị vệ cột chặt bà ta lên giường gõ.
Tư Trúc cô cô câu xin thị vệ: “Cầu xin ngươi chuyển lời với Vương gia dùm ta, cứ nói Tư Trúc cô cô không phải chết vì hắn mà chỉ là mệt rồi, không muốn sống nữa.”
Bà ta biết, Quý thái phi chắc chắn sẽ nói với Vương gia, bà ta vì hắn mà chết. Bà ta không muốn Vương gia hổ thẹn, không muốn hắn khó chịu.
Đời này, bà ta đã làm sai rất nhiều chuyện. Bà ta đáng nhận kết cục ngày hôm nay. Bà ta chỉ muốn làm chút gì đó cho đứa bé mỉm cười toe toét mà bà ta đã từng ôm trong lòng. Tuy một chút việc cuối cùng này đã thất bại nhưng bà ta lại không muốn vương gia có bất kỳ gánh nặng gì.
Cùng lúc đó, Quý thái phi lại vào cung lần nữa thỉnh tấu Minh hoàng thái hậu cho phép trên Ngọc Điệp của nội phủ Hoàng gia viết rõ, Mộ Dung Khanh có một nghĩa mẫu, người đó chính là Tư Trúc cô cô.
Hoàng thái hậu biết được Tư Trúc luôn cưng chiêu Mộ Dung Khanh, cũng biết Quý thái phi rất dựa dẫm vào Tư Trúc cô cô. Bà cho rằng đây là điều kiện trao đổi của Quý thái phi, liên chuẩn tấu phá lệ cho nội phủ thêm vào một hàng Tư Trúc cô cô là nghĩa mẫu của Mộ Dung Khanh trên Ngọc Điệp.
Từ khi triều Đại Chu khai quốc cho tới nay, đây là tiên lệ một nô tỳ được viết tên lên ngọc điệp của hoàng gia.
Hoàng thái hậu cảm thấy Tư Trúc xứng đáng nhận được vinh dự đặc biệt này, nếu chuyện này có thế ổn định được lòng của Quý thái phi, bà ta cũng không để ý.
Nhưng làm thế nào bà ta cũng không nghĩ tới nữ tử đầu tiên có vinh dự trong triều Đại Chu này lại chết trong phủ Nhiếp Chính Vương.
Ngày hôm đó Mộ Dung Khanh trở về, Quý thái phi liên sai người báo cho hắn biết, Tư Trúc cô cô đã là nghĩa mẫu của hắn, hơn nữa bà ta đã vào cung thỉnh tấu rôi. Mộ Dung Khanh cảm thấy không quan trọng bởi vì hắn cũng rất kính trọng Tư Trúc cô cô.
Tiêu Thác và Tô Thanh trở về cùng lúc với hắn. Vẻ mặt ba người đều khá chán nản bởi vì tình hình của Vương Du rất tệ. Tuy đã sử dụng mê châm khiến hắn ta ngủ mê nhưng hắn ta lại không ăn uống được, không thể gắng gượng được nữa.
Trước khi trở về bọn họ cũng đi một chuyến đến Tướng phủ tìm Thương Mai.
Thương Mai đề nghị tăng thêm thành phần thuốc mê, trong lúc hắn ta mê man thì cố gắng rót nước canh vào miệng hắn ta.
Mộ Dung Khanh cho người đi làm nhưng trong lòng mọi người đều biết, làm như vậy chỉ để kéo dài thời gian chứ hoàn toàn không có tác dụng gì đối với bệnh tình của hắn ta.
“Hôm nay bản vương đã đi gặp hoàng thượng.’ Sau khi ngồi xuống, Mộ Dung Khanh liên nói với Tô Thanh và Tiêu Thác.
Hai người ngạc nhiên: “Thật sao?”
Trước đó bọn họ đã âm thầm suy đoán, có thể hoàng thượng đã băng hà nhưng hoàng thái hậu ân chuẩn cho hắn vào gặp hoàng thượng, điêu này có ý nghĩa là hoàng thượng vẫn còn sống.
“Đúng vậy!” Vẻ mặt Mộ Dung Khanh nghiêm túc nói.
“Tình trạng của hoàng thượng thế nào rồi?” Tô Thanh hỏi.
“Hôm nay đã tỉnh lại.” Mộ Dung Khanh nhớ tới hôm nay lúc đi Hi Vi cung gặp hoàng thượng, cuối cùng hắn cũng hiếu ra tại sao hoàng thái hậu không cho phép bất cứ ai đi gặp hoàng thượng rồi: “Tình hình không tốt lãm nhưng cũng nói được với bản vương vài câu.”
“Hoàng thượng đã nói gì?”
“Cũng không nói gì. Chỉ là hỏi thăm một chút tình hình trong triều. Tinh thân của ngài ấy không tốt, cũng chỉ có thể nghe bản vương nói.”
Mộ Dung Khanh uống một hớp trà rồi trả lời.
Tô Thanh hỏi: “Có thế để Hạ tiểu thư đi trị bệnh cho hoàng thường không?”
“Không!” Mộ Dung Khanh từ chối: “Không cần.”
Tô Thanh và Tiêu Thác liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều có vẻ khó hiểu.
“Quên đi, các ngươi trở về đi thôi, bản vương còn chút việc phải suy nghĩ một chút.”
“Ngươi không đi gặp gỡ Tư Trúc cô cô sao? Bây giờ bà ta là nghĩa mẫu của ngươi rồi đấy.” Tiêu Thác hỏi.
“Hôm nay bổn vương sẽ không đi. Trong lòng bổn vương rất buồn phiền, không muốn bà ấy lo lắng. Sáng sớm mai ta sẽ đi thỉnh an bà ấy.”
“Ngươi là sợ nhìn thấy Quý thái phi chứ gì? Lúc này chắc chắn bà ấy đang hầu hạ bên cạnh Quý thái phi rồi. Sáng sớm ngày mai bà ấy sẽ đi ra hoa viên cắt hoa, ngươi muốn gặp bà ấy vào lúc đó đúng không?” Tô Thanh vạch trần suy nghĩ của Mộ Dung Khanh.
“Ngươi có phiên không?” Mộ Dung Khanh không vui liếc nhìn bọn họ.
Tiêu Thác xoay người rời đi: “Ta đúng là hơi phiên, tối nay ta sẽ không ăn cơm với các ngươi, ta đã hẹn Trần Loan Loan rồi.”
“A?” Tô Thanh kéo hắn ta lại: “Hôm qua ngươi mới về kinh, hôm nay đã hẹn nàng ta rồi à? Ngươi không phải là?”
“Đoán mò gì thế? Ta là muốn giới thiệu nam nhân cho nàng ta.” Tiêu Thác nói xong sau đó tự đi làm chuyện của mình.
“Ta cũng đi, dẫn ta theo với.” Tô Thanh vội vã đuổi theo.
Đáy mắt Tiêu Thác lóe lên vẻ đắc ý. Không sai, ta chính là muốn ngươi đi theo.
Tô Thanh nào ngờ thẳng thắn như Tiêu Thác lại cũng có lúc nổi lên ý nghĩ xấu?
Quay lại chủ đề chính, hôm nay Du ma ma cũng vào cung gặp hoàng hậu.
“Hạ Thương Mai có nói tới bệnh tình của Lương Vương không?” Hoàng hậu hỏi.
Du ma ma nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, mỗi khi đại tiểu thư đi trị bệnh cho điện hạ trở về đều nói hôm nay bệnh tình của điện hạ tiến triển tốt thế nào. Cho nên, đại tiểu thư nói muốn chuẩn bị chữa trị chân cho điện hạ.”
“Nàng ta có nắm chắc không? Bản cung chưa bao giờ tin tưởng nàng ta lắm.” Ban đầu, hoàng hậu đặt tất cả hy vọng vào Thương Mai, nhưng sau một thời yên ắng, bà ta cảm thấy đặt niềm tin như vậy là rất hoang đường. Hơn nữa không nói đến bệnh tật, chỉ nói đến đôi chân bị thương kia thôi. Lương Vương đã không đi lại bao nhiêu năm, trừ ngự y trong cung ra, hoàng hậu cũng đã từng tìm đến những thần y trong dân gian để chữa trị cho hắn ta, nhưng cũng không trị hết. Nàng ta sẽ trị khỏi sao?
Du ma ma kính cẩn trả lời nói: “Đại tiểu thư nói bị thương ở chân là bệnh cũ, nếu muốn chữa trị phải tốn rất nhiều công sức nhưng cũng không phải là không chữa trị được.”
Hoàng hậu nghe đến đó, thoáng an tâm, lại hỏi: “Gần đây Tướng phủ rất âm, ngươi có ý kiến gì với chuyện này không?”
Trong lòng Du ma ma hơi hồi hộp, hoàng hậu nương nương hỏi như vậy chứng tỏ bà ta đã bắt đầu không tin tưởng mình rồi.
“Bấm Hoàng hậu nương nương, nô tỷ ở Tướng phủ rất ít khi hỏi đến những chuyện này, Hạ đại tiểu thư cũng sẽ không sai khiến nô tỳ đi làm những chuyện khác, chỉ bảo nô tỳ ở bên cạnh hầu hạ mà thôi.
Cho nên nô tỳ cũng không rõ những chuyện xảy ra trong phủ. Chỉ là nô tỳ cảm thấy cuộc đấu tranh giữa hai cha con bọn họ dường như là vô tận. Ngược lại nô tỳ hy vọng có thể lắng lại một chút, để đại tiểu thư chữa trị cho điện hạ trước, như vậy cho dù bọn họ có chiến đấu đến một mất một còn cũng không liên quan gì đến nô tỳ.”
Bà ta biết hoàng hậu nương nương muốn hỏi cách nghĩ của bà ta vê chuyện này có nghĩa là bà ta cảm thấy ai đúng ai sai, còn phán đoán rốt cuộc bà ta đứng về phía ai.
Vì thế bà ta phải duy trì thế trung lập.
Thậm chí khi cần thiết, bà ta sẽ nói đại tiểu thư không đúng bởi vì hoàng hậu không quan tâm ai đúng ai sai, trong hậu cung luôn có rất nhiều người không cần quan tâm đúng sai, chỉ quan tâm đứng chỗ đứng của mình mà thôi.
Hoàng hậu rất hài lòng với câu trả lời của Du ma ma: “Tốt lắm, ngươi ở trong phủ phải tìm mọi cách để bảo vệ Hạ Thương Mai. Bổn cung cũng sẽ nói với phụ thân một tiếng, tạm thời không cần phối hợp với Tướng phủ hãm hại Hạ Thương Mai, đợi sau khi Hạ Thương Mai trị khỏi cho Lương Vương thì hãy tính đến chuyện khác. ”