Không xong rồi hoàng thượng, Bạch công tử mất tích rồi.
- Các ngươi canh chừng người kiểu gì vậy hả? Mau cho người chia ra tìm đi!
Trong hoàng cung này canh phòng rất nghiêm ngặt, Bạch Thiếu Ngạn còn bị điểm huyệt không cử động được, không thể nào tự thoát ra. Chắc chắn là có người đến cứu, người đó rốt cuộc có mục đích gì đây?
- Bạch Thiếu Ngạn mất tích rồi sao?
Nàng đi đến ngự thư phòng tìm hắn vừa lúc nghe được thị vệ bẩm báo. Trùng độc của Bạch Thiếu Ngạn nàng chỉ mới giải được một nửa, nếu là người hạ trùng đưa y đi, rất có thể sẽ tiếp tục hạ cổ trùng, biến y thành một con rối mà sai khiến. Như vậy thiên hạ sẽ đại loạn mất.
- Ừm, nàng cũng nghe rồi đó, ta e sắp tới sẽ chẳng yên bình rồi. Giờ chỉ mong là có thể nhanh chóng tìm được y.
- Thì chỉ đành vậy thôi, nhưng ngươi có nghi ngờ ai không?
- Người ta nghĩ đến chính là Tiêu Sở Tranh, hắn bị tình yêu làm cho mù quáng luôn rồi.
- Cũng đều tại ta, vì sự xuất hiện của ta làm cho mọi chuyện từ đó hỗn loạn cả.
Nàng rũ mắt, đúng thật từ khi nàng gặp hắn, nàng toàn đem lại phiền phức cho hắn thôi. Có phải sự xuất hiện của nàng đã làm thay đổi vận mệnh của hắn hay không?
- Sao nàng lại nghĩ như vậy, sự xuất hiện của nàng làm ta cảm thấy hạnh phúc, trong chuyện này nàng chẳng có lỗi gì cả.
- Nhưng mà... ta biết rồi, nếu vậy, ta sẽ cùng ngươi đối mặt với nó.
- Ừm, có nàng bên cạnh, ta yên tâm rồi.
Tử Cẩn ôm lấy eo nàng, cả đời này hắn cũng không muốn buông nàng ra, nàng chính là thịt trên đầu quả tim của hắn, hắn không để ai làm hại đến nàng nữa.
- Ngươi phê duyệt tấu chương đi, ta về Nhật Trình cung trước
- Ừm, nàng đi đi, lát nữa phê duyệt tấu chương xong ta sẽ đến cùng nàng.
Nàng chỉ cười nhẹ không nói gì, Sở Lan sau khi ra khỏi ngự thư phòng liền dùng tốc độ nhanh nhất trở về Nhật Trình cung. Cũng may nàng che giấu kĩ, hắn không phát hiện ra nàng có điểm bất thường.
- Các ngươi ra ngoài hết đi, ta muốn một mình yên tĩnh.
- Dạ, vậy nương nương cần gì dặn dò cứ gọi bọn nô tì
- Ừm
Đám cung nữ thái giám toàn bộ lui ra còn không quên đóng cửa giúp nàng. Đợi không còn ai ở đó, Sở Lan không chịu nổi nữa mà phun ra ngụm máu đen. Lúc trước từ dưới vực trở lên nàng còn quên mất chuyện bản thân trúng cổ độc, bây giờ nó lại phát tác rồi, nàng không thể để hắn biết chuyện này được.
Sở Lan ngồi xuống giường vận nôi lực, để tránh cho hắn biết nàng đã dùng nội lực che giấu độc trong người, mọi người sẽ không dễ dàng phát hiện ra được.
- Không thể cứ để như vậy được, ta phải đi tìm cách giải độc, nếu cứ tiếp tục như vậy ta còn không sống được một tháng.
Do tiêu hao nội lực cộng với trong người còn có độc, gương mặt Sở Lan tái nhợt đến đáng sợ, nàng mệt mỏi nằm xuống giường liền ngủ quên. Ngủ một giấc liền đến tận tối khi hắn đến nàng mới chịu dậy.
- Lan nhi nàng thật lười nha, có phải không có ta ở bên cạnh nên nàng buồn chán có đúng không?
- Quả thật rất buồn chán, ngươi xử lý xong tấu chương rồi sao?
- Ừm, sao sắc mặt nàng tái nhợt vậy? Để ta đi gọi thái y xem bệnh cho nàng.
Hắn nhíu mày nhìn gương mặt nàng có phần tiều tụy, dạo này sự vụ rất bận rộn nên hắn không dành nhiều thời gian bên cạnh nàng, là hắn đã có lỗi với nàng. Sở Lan đưa tay sờ lên mặt, vẻ mặt nàng rõ ràng như vậy sao?
- Không cần đâu, ngươi quên rồi sao, ta cũng là một đại phu mà!
- Không được, nàng có bị gì cũng sẽ giấu ta, người đâu mau truyền thái y cho hoàng hậu.
Đám thái y không dám chậm trễ mà nhanh chóng xách hòm thuốc đến xem bệnh cho nàng, hoàng cung này ai cũng biết hoàng thượng sủng hoàng hậu đến cỡ nào, bọn họ thà chọc vào hoàng thượng chứ không muốn chọc đến hoàng hậu đâu.
- Hoàng hậu của trẫm sao rồi?
Hắn thấy thái y bắt mạch một lúc mà không chịu nói gì trong lòng lại thấy lo lắng, có phải là nàng lại có gì đó giấu hắn.
- Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu chỉ là lao tâm quá độ nên mới như vậy thôi ạ
Quả thật thái y không kiểm tra được mạch tượng của nàng có điều gì bất thường nhưng sắc mặt nàng lại tái nhợt nên chỉ có thể giải thích là do lao tâm quá độ. Thực tế là nàng ngày nào cũng chỉ hết ăn rồi lại ngủ hoặc trốn khỏi cung đi quậy phá khắp nơi thôi làm gì động đến chuyện gì trong cung đâu.
- Thì ra là vậy, các ngươi lui đi.
- Chúng thần xin cáo lui.
Bọn thái y không ở lại đó nữa, họ xách hòm thuốc rồi nhanh chóng chuồn lẹ. Người ta nói gần vua như gần cọp, bọn họ không muốn gần vua đâu a, lỡ đâu có sai sót gì là đầu bọn họ liền dọn chỗ, khổ lắm a!
- Lan nhi, mọi chuyện trong cung nàng không muốn quản thì giao hết cho ta, đừng làm bản thân mệt mỏi đó!
- Hậu cung này chỉ có mình ta, cũng chẳng có chuyện gì nhiều, ngươi không cần lo
- Nàng bảo ta làm sao không lo đây, nàng chắc cũng đói rồi, ta đã cho người chuẩn bị đồ ăn, đi dùng bữa thôi.
- Ừm, chỉ có ngươi hiểu ta a!
Nàng lấy lại tinh thần cùng hắn ngồi vào bàn ăn cơm. Mọi ngày nhìn đống thức ăn là nàng chỉ hận không thể nhanh chóng ăn sạch nó, bây giờ nhìn đến lại không có tâm trạng để ăn.
- Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị của nàng sao?
Hắn thấy nàng cứ ngồi đó nhìn mà không chịu cầm đũa dùng bữa, mọi ngày nàng thấy nhiều đồ ăn ngon liền vui đến quên hắn mà, chắc chắn nàng có chuyện gì đó mà hắn không biết.
- Không phải, ta ăn ngay đây, ngươi cũng ăn đi, đừng nhìn ta nữa, ta ngại a
Nàng tinh nghịch nháy mắt với hắn rồi cầm đũa lên bắt đầu ăn, hắn săn sóc gắp đồ ăn cho nàng, hai người cứ như vậy mà dùng bữa.
- Hoàng thượng!
- Ngươi trở về rồi sao, có tìm được Bạch Thiếu Ngạn không?
Hắc Ảnh từ ngoài cửa phi thân vào, hắn đã sai Hắc Ảnh tìm tung tích Bạch Thiếu Ngạn, chỉ mong là tìm được người.
- Bẩm hoàng thượng vẫn chưa tìm được Bạch công tử, nhưng thuộc hạ lại tìm được một người
- Ai?
- Là Trương Nhược Nhược, sư muội đồng môn của chúng ta!