Phụ thân, mẫu thân, hai người không cần tiễn đâu a, hôm khác nữ nhi lại đến thăm hai người
- Được, vậy con về phủ đi, Minh vương, làm phiền ngài chăm sóc cho Lan nhi rồi - Mẫu thân nàng lưu luyến nắm lấy đôi tay của nàng
- Nhạc mẫu đừng nói vậy, nàng ấy là thê tử của ta, ta chăm sóc nàng ấy là đương nhiên
Hai người lên xe ngựa, Sở Lan không ngồi yên mà ngó nghiêng nhìn ra ngoài
- Oa, hôm nay là ngày gì mà lại náo nhiệt vậy?
- Nàng quên rồi sao, hôm nay là tết trung thu đó
- Hôm nay là tết trung thu sao? Ta quên mất luôn đó chứ, chúng ta đến bên kia xem náo nhiệt đi
- Ừm, đi thôi
Nàng xuống xe cùng hắn đi đến một cửa hàng bán lồng đèn trên đường. Sở Lan thích thú hết sờ cái này đến sờ cái khác
- Tiểu Cẩn, ngươi xem cái này có đẹp không?- Nàng cầm lấy một cái lồng đèn hình hoa sen hỏi hắn, Sở Lan vui vẻ cười đến híp cả mắt
- Đẹp lắm, nàng thích thì cứ lấy đi, Hắc Ảnh trả tiền
- Vâng
Hắc Ảnh đưa cho ông chủ một thỏi bạc rồi đám người đi đến một con phố khác xem hội hoa đăng. Theo tục lệ mỗi năm đến tết trung thu đều sẽ đốt pháo hoa nên trên đường phố đã đông nghẹt người
- Lan nhi, hay là chúng ta đến tửu lâu đi, nhìn từ cửa sổ sẽ dễ thấy pháo hoa còn có thể ngắm hội hoa đăng
- Được, đi thôi a, ta thật không thể chen nổi nữa rồi
Dòng người thì đông đúc mà thân hình Sở Lan lại nhỏ nhắn, nàng phải đi tìm nơi nào đó cao hơn để quan sát thôi, nếu không rất dễ bị đè bẹp mất
- Khách quan cần gì ạ?
- Chuẩn bị cho ta một phòng thượng hạn có thể ngắm được pháo hoa và thêm mấy món điểm tâm
- Mời khách quan lên trên lầu, điểm tâm sẽ được mang lên ngay
Hắn và nàng theo tên tiểu nhị lên trên lầu, Sở Lan đến bên cửa sổ đẩy cửa ra, vị trí vừa vặn có thể nhìn thấy toàn cảnh của con phố, hoa đăng được treo rất nhiều, đủ cả mọi màu sắc, cả con phố như bừng sáng lên
- Tiểu Cẩn, ngươi nhìn đằng đó kìa, cả đằng kia nữa, thật náo nhiệt a - Nàng đảo mắt từ chỗ này sang chỗ kia, nhìn đến đám người đang tụ tập xem biểu diễn xiếc, Sở Lan kéo tay hắn đến bên cửa sổ chỉ cho hắn xem
- Nàng thích không?
- Ừm, rất thích, cảm ơn ngươi
- Giữa ta và nàng còn cần khách sáo vậy sao, chỉ cần nàng thấy thích là được rồi
Hắn và nàng sóng vai đứng cạnh nhau, ánh đèn lấp lánh cùng với khung cảnh náo nhiệt trên phố cùng nhau tạo nên một khung cảnh thật đẹp
- Nhìn xem, pháo hoa kìa, đẹp quá a!
Tử Cẩn đang thất thần thì bị tiếng của nàng làm cho giật mình, hắn theo hướng nàng chỉ nhìn lên bầu trời, từng chùm pháo hoa bắn lên trên bầu trời nở rộ. Nếu cuộc sống của hắn và nàng mãi mãi có thể như vậy thì tốt quá, như vậy sẽ không còn tranh đấu, hắn có thể cùng nàng sống một cuộc sống giản đơn, đợi đến mỗi khi đến tết lại cùng nhau ngắm pháo hoa như này
- Tiểu Cẩn, ngươi đang nghĩ gì mà lại im lặng không lên tiếng gì hết vậy?
Nàng quay sang nhìn hắn thì thấy hắn cứ dõi ánh mắt theo những chùm pháo hoa kia rồi lại đờ người ra, hắn khi nào thì lại như vậy chứ
- Ta đang nghĩ nếu sau này chúng ta có thể sống một cuộc sống bình lặng như vậy thì tốt quá
- Nhưng ngươi tốt nhất đừng nên mong có cuộc sống như vậy?
- Tại sao, nàng không thích cuộc sống đó hay sao?
- Thì làm sao có thể bình lặng mà sống được chứ, con người ta không thể chịu nổi cuộc sống tẻ nhạt như vậy đâu a
- Vậy nàng thích như thế nào, chỉ cần nàng luôn ở bên cạnh ta, cho dù cuộc sống sau này có ra sao, ta cũng sẽ chấp nhận
- Là ngươi nói đó, sau này ta kéo theo ngươi đi đại náo giang hồ, đến lúc đó, các môn phái trên giang hồ đều xách đại đao rượt ta với ngươi, ngươi không được hối hận đâu
- Được, đến lúc đó phải nhờ thê tử đại nhân bảo vệ cho vi phu rồi
Minh Tử Cẩn mỉm cười với nàng, Sở Lan có chút ngây ngốc nhìn hắn sau lại xấu hổ mà quay mặt đi chỗ khác, lão công nhà nàng thật tuấn mĩ a
Hội tết trung thu đến một lúc rồi kết thúc, nàng tung tăng cả ngày bên ngoài nên cũng có chút mệt mỏi, hai chân nàng lại muốn lười biếng mà không bước đi nổi nữa rồi
- Biểu ca, hôm nay huynh cũng đến tham gia hội hay sao?- Lộ Trúc từ ở đâu đến nhận họ hàng với hắn còn trước mặt nàng mà cười cười nói nói với hắn, hoàn toàn không xem nàng ra gì mà
- Đúng vậy, sao, bổn vương không được đến đây hay sao?
Hắn lạnh lùng buông một câu, Tử Cẩn còn chưa quên lần trước nàng ta đã thuê sát thủ đến hại thê tử nhà hắn, hắn chưa tìm đến nàng ta tính sổ bây giờ Lộ Trúc này còn dám xuất hiện trước mặt hắn
- Trúc nhi không phải là có ý đó, xin biểu ca đừng hiểu lầm Trúc nhi như vậy
- Này, ngươi là ai mà bất lịch sự vậy, chỗ người ta đi về mà cứ đứng đó là sao
Nàng nghe cái giọng nàng ta nói chuyện với hắn là thấy bực mình rồi, chắc chắn là nàng ta có ý với lão công nhà nàng, nàng phải tìm cách đá nàng ta đi chỗ khác mới được nếu không phu quân bị con hồ ly tinh này dụ dỗ đi mất
- Là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi là ai mà dám lớn tiếng với ta, nói cho ngươi biết, cô mẫu của ta cũng chính là hoàng hậu nương nương đã nói là sẽ ban hôn cho ta làm trắc phi của biểu ca, ngươi còn không mau xin lỗi ta
Lộ Trúc thuê sát thủ ám sát nàng nhưng nàng ta lại không hề biết nàng là ai. Sở Lan nghe nàng ta nói liền không vui mà liếc xéo Tử Cẩn
- Bổn vương có nói là muốn nạp trắc phi hay sao, to gan, ngươi gặp vương phi của bổn vương mà lại không hành lễ, đáng tội gì
Hắn thấy nàng liếc xéo mình liền biết nàng đang không vui nên gương mặt nhìn Lộ Trúc càng âm lãnh hơn