Xe ngựa của hai người dừng lại trước cửa cung, hắn bước xuống trước rồi quay lại đỡ nàng xuống
- Oa, hoàng cung thật xa hoa lộng lẫy a!
Sở Lan ngó đông ngó tây không khỏi cảm thán, tường sơn đỏ, mái ngói lưu ly, con đường đi được lát cẩm thạch vô cùng xa hoa
- Nàng đừng mãi lo ngắm nghía nó nữa, đi cẩn thận một chút
- Ta biết rồi, lần đầu đến đây nên có chút tò mò thôi, ngươi từ nhỏ sống ở hoàng cung này sao?
- Không, từ lúc ta mười tuổi đã dọn đến vương phủ rồi
- Ồ
Nàng ồ một tiếng rồi lại im lặng đi theo bên cạnh hắn, hoàng cung tuy rằng xa hoa lộng lẫy thật nhưng nó đối với nàng chỉ là một cái lồng sắt không có chút tự do nào, nàng không muốn cả đời phải bị giam cầm ở nơi này
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu
- Con dâu xin tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu - Nàng bắt chước theo hắn cúi người hành lễ
- Hai đứa mau miễn lễ
- Tạ ơn phụ hoàng - Hai người đồng loạt nói tạ ơn, rồi đứng thẳng người dậy
- Hôm nay mọi người hay là cùng nhau dùng bữa đi, đã lâu chúng ta không cùng nhau ăn một bữa
Hoàng hậu im lặng ngồi đó cuối cùng cũng lên tiếng, Sở Lan đưa ánh mắt nhìn về phía bà, không hiểu sao nàng lại có cảm giác rất kì quái, nhưng chắc do nàng nghĩ nhiều quá thôi, bà ấy thì có gì kì lạ chứ
- Không cần đâu, lúc sáng ở phủ đã dùng bữa rồi, không phiền mẫu hậu bận tâm
Hắn lạnh lùng từ chối khiến nàng càng cảm thấy lạ, hoàng hậu là mẫu thân thân sinh của hắn, đáng lí ra phải rất thân mới đúng chứ, tại sao Sở Lan thấy trong ánh mắt Tử Cẩn nhìn bà có mang theo sự xa cách
- Nếu vậy để khi khác, ta mệt mỏi rồi, hoàng thượng, thần thiếp cáo lui trước
Hoàng hậu vẻ mặt có chút thất vọng, rốt cục giữa hai mẫu tử họ xảy ra chuyện gì?
- Được, hoàng hậu mệt thì cứ về nghỉ ngơi đi
Hoàng hậu Lộ Tưởng Vân được cung nữ dìu về cung, nàng chuyển ánh nhìn về phía hoàng đế, nàng rất nghiêm túc mà đánh giá ông, trên người ông là long bào màu vàng, trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn do tuổi tác nhưng cũng không làm giảm đi vẻ uy nghiêm của ông
- Phụ hoàng, nếu không còn chuyện gì, nhi thần đưa Lan nhi về phủ trước
- Haiz, thôi được rồi, hai đứa cũng lui đi
- Nhi thần cáo lui
Hắn dẫn theo nàng ra khỏi điện, hoàng đế bị bọn họ bỏ lại một mình đành đi phê duyệt tấu chương, đúng là nhi tử có thê tử rồi liền ném người phụ hoàng là ông đây sang một bên
- Bẩm vương gia, bồ câu đưa tin đến nói bên đó đã xảy ra chuyện, mong người mau đến đó - Hắc Ảnh thình lình xuất hiện nói là xảy ra chuyện gì đó
- Ta biết rồi, Lan nhi, nàng về phủ trước đi, ta đi rồi sẽ về sau
- Ngươi đi đi
- Vậy, Diệp Minh, ngươi đi theo bảo vệ vương phi, nhất định phải đảm bảo an toàn, rõ chưa
- Vâng
Hắn cùng Hắc Ảnh phi thân đi mất, nhanh đến nỗi nàng chỉ kịp nhìn thấy một đạo thân ảnh màu đen lướt qua
- Vương phi, mời người lên xe ngựa, chúng ta về vương phủ
- Ừm
Sở Lan ủ rũ bước lên xe ngựa, nàng thật lòng không muốn về vương phủ chút nào.Nàng cũng rất muốn bỏ trốn đó chứ, nhưng bọn họ cứ một bước không chịu rời, Sở Lan cũng không đánh lại bọn họ nên đành chịu thôi
Nàng buồn chán dựa vào thành xe định tìm Chu công đánh cờ cho đỡ chán, nàng chỉ vừa nhắm mắt thì xe ngựa đột ngột dừng lại làm nàng cắm đầu về phía trước
- Này, có chuyện gì vậy, sao lại dừng đột ngột vậy chứ? - Nàng phát cáu hỏi Diệp Minh ở bên ngoài
- Vương phi, người cứ ngồi yên ở đó, đừng ra ngoài, bên ngoài đang rất nguy hiểm
- Nhưng rốt cục là có chuyện gì?
Nàng hỏi nhưng không nhận được câu trả lời, Sở Lan vén rèm nhìn ra, bên ngoài đang diễn ra một trận hỗn chiến giữa người của vương phủ và một đám người áo đen
- Vương phi, cẩn thận!
Một trong số những tên áo đen đó cầm kiếm xông về phía nàng, nàng cũng có võ công nên có thể an toàn tránh sang một bên
- Oa, dám đánh ta sao? Các ngươi chán sống rồi à, là ai phái các ngươi đến?
- Lắm lời, chịu chết đi
Mấy tên hắc y nhân đó không bỏ cuộc mà xông đến phía nàng càng đông
- Hừ, xem ra các ngươi còn chưa biết sự lợi hại của lão nương đây rồi
Sở Lan lấy trong người ra một gói thuốc bột ném vào đám hắc y nhân, bọn họ khựng lại nhìn nhau không hề bị gì cả
- Ngươi nói ngươi lợi hại là như thế này hả? Ngươi nhìn xem, bọn ta vẫn còn đứng trước mặt ngươi đấy thôi
- Ấy chết, ta lấy lộn rồi, các ngươi từ từ, đợi ta một xíu đã
Đám người Diệp Minh trợn mắt nhìn sự kiện đang diễn ra trước mắt, đây là chuyện gì a, nàng không sợ mà còn đứng thương lượng với đám hắc y nhân này
- Ngươi bớt nhảm đi, mau chịu chết để bọn ta còn về phục mệnh
Bọn họ không chần chừ mà giơ kiếm chém về phía nàng, với võ công của nàng còn lâu mới đánh bại được bọn người này, Sở Lan hết tránh bên trái rồi lại né bên phải mệt muốn thở không ra hơi
- Này, Diệp Minh, ngươi đứng đó xem kịch à, còn không qua giúp ta một tay
- Xin lỗi vương phi, thuộc hạ quên mất, các ngươi mau đến giúp vương phi nhanh lên
- Hừ, mỗi tháng nhận bổng lộc ngươi có quên không hả?
- Các ngươi nói nhảm đủ chưa, đã đánh nhau thì đánh lẹ đi cho người ta còn về - Đám hắc y nhân bực mình lên tiếng, bọn họ làm nhiệm vụ đây là lần đầu tiên gặp được mục tiêu mà phiền đến như vậy
- Đủ rồi, nhưng mà là ai phái các ngươi đến đây vậy, mục tiêu là ta sao?
- Ngươi nói đủ rồi mà còn hỏi hoài vậy, thôi được, nói cho ngươi biết, có người dùng ngân lượng thuê bọn ta ám sát ngươi đó
- Ừm, nếu vậy ta cũng nói cho các ngươi biết hiện tại chắc là thuốc cũng sắp phát huy tác dụng rồi
Nàng dựa vào thành xe ngựa nghịch lọn tóc trong tay chờ xem thuốc độc lúc nãy nàng ném vào bọn họ phát huy tác dụng
- Ngươi tưởng bọn ta sẽ tin.... a... ngươi đã ném cái gì vào bọn ta
- Thì là thuốc ngứa đó, Diệp Minh, bắt bọn họ về thẩm vấn đi
- Vâng, vương phi
Người của vương phủ nhanh chóng trói đám người đó đưa về, nàng quay trở lại xe ngưa định tiếp tục ngủ nhưng ông trời dường như không cho nàng được như ý nguyện
- Có thể cho người ta ngủ một chút được không hả, đây lại là lần thứ hai rồi - Nàng thật muốn nổi điên rồi nha, gương mặt xinh đẹp của nàng mà bị cắm đầu như vậy thì biến dạng mất thôi
- Vương phi ơi, chúng ta lại bị tập kích nữa rồi
Diệp Minh nói vọng vào, không phải chứ, hôm nay ra đường không coi ngày trước hay sao mà lại bị tập kích đến hai lần, đúng là xui xẻo!