Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com


  Ma quân mang theo đệ tử Thiên Sơn chờ ở dưới chân Thiên Sơn, rất xa đã thấy một chiếc xe ngựa chạy vội lại đây đứng ở trước mặt bọn họ .

"Sư phụ." Ma quân đi qua, hiện tại hắn còn không dám tin tưởng tin tức Long Phi đã chết trên thư bồ câu đưa đến.

"Đệ tử tham kiến sư tôn." Đệ tử Thiên Sơn cũng hiểu lễ nói.

"Đều đứng lên." Thiên Sơn lão nhân vung tay lên, trên mặt bi ai trầm trọng.

"Sư phụ." Tiêu Nam Hiên cùng Vân Phi Tuyết cũng đi tới, đồng dạng mang theo đau xót.

"Hiên nhi." Ma quân nhìn vào trên xe ngựa, hắn không dám gọi tên Phi nhi , Phi nhi thật sự đã rời xa hắn rồi sao?

Tiêu Nam Hiên yên lặng xoay người ôm thân thể Long Phi ra, tươi cười trên gương mặt hắn vẫn như trước, trên người sớm đã thay đổi bộ y phục màu trắng không nhiễm một hạt bụi mà hắn yêu nhất .

"Phi nhi." Ma quân thanh âm có chút run run thống khổ nhắm mắt lại.

Vân Phi Tuyết hốc mắt lại nóng lên, nước mắt lại không kiềm được rơi xuống dưới.

"Quay về thiên sơn." Ma quân xoay người sang chỗ khác, trong đôi mắt luôn luôn lãnh khốc đã phủ đầy một tầng mờ mịt, việc bọn họ có thể làm chính là an táng hắn thật tốt.

Đoàn người cước bộ nặng nề lặng ngắt như tờ đi theo phía sau Tiêu Nam Hiên, hướng phía trước mà đi.

Trong phòng Thiên thượng.

"Triệt nhi ta vừa mới nghe nói nguyên nhân sư công mang theo người đi xuống núi nguyên lai là đón cha cùng nương, chúng ta cũng đi được không?" Điệp nhi cùng Bình nhi lập tức xông vào hưng phấn nói.

"Kêu thúc thúc." Triệt nhi nhìn các nàng sửa lại lời nói cho đúng.

"Thúc thúc thì thúc thúc, chúng ta cũng đi đón bọn họ được không?" Điệp nhi cùng Bình nhi rất nhanh sửa miệng, ai bảo là các nàng có chuyện đi cầu hắn cơ chứ, nếu các nàng biết đường thì sẽ không tìm đến hắn rồi.

"Các ngươi xác định là hoàng huynh cùng hoàng tẩu về đến chứ?" Triệt nhi cũng có chút động tâm, hắn cũng nghĩ như các nàng.

"Ân ân ân." Các nàng vội vàng gật đầu.

Triệt nhi ánh mắt chuyển động một chút, hoàng huynh bọn họ đã trở lại nhưng mà sư phụ vì cái gì không nói cho hắn chứ? Thật sự là tò mò quá.

"Thúc thúc nhanh lên, chúng ta đi thôi, chúng ta rất nhơ mụ mụ?" Điệp nhi cùng Bình nhi thúc giục rõ ràng, giữ chặt cánh tay hắn kéo ra bên ngoài.

"Không cần kéo, ta tự đi được rồi." Triệt nhi rút tay của mình về, hắn lại càng muốn đi.

Thân ảnh của ba người vừa ra khỏi sân đã bị hai đệ tử Thiên Sơn ngăn lại nói: "Các ngươi không thể đi ra ."

"Chúng ta sao lại không thể đi ra?" Triệt nhi hỏi lại hắn.

"Chính là sư phụ mệnh lệnh cho các ngươi ở nơi này." Đệ tử hồi đáp.

"Sư phụ hạ lệnh này lúc nào, ta sao lại không biết?" Triệt nhi trừng mắt hắn.

"Buổi sáng hôm nay." Đệ tử hồi đáp như thế.

"Vì cái gì? Có phải hay không xảy ra chuyện gì?" Triệt nhi cau mày, sư phụ từ trước cho tới bây giờ đều không có hạn chế qua tự do của hắn, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Đệ tử này cũng không biết, chỉ là nghe theo mệnh lệnh sư phụ. Đệ tử canh giữ ở nơi này sẽ không lộ ra miệng một chút nào về chuyện sư phụ đề nghị chuyện quan trọng hơn nữa là không thể để cho hắn biết.

Thấy bọn họ tựa hồ không chịu tránh ra, Bình nhi cùng Điệp nhi liếc mắt nhìn nhau trao cái nhìn, đồng thời xuất thủ điểm huyệt bọn họ, sau đó vỗ tay một cái nói: "Giải quyết xong rồi, quả là sảng khoái, chúng ta đi thôi."

Ba thân ảnh hướng phía dưới núi mà chạy, ở phía xa xa đã thấy được người ở phía dưới.

"Mẹ, mẹ!!!." Điệp nhi cùng Bình nhi liếc mắt một cái đã thấy được Vân Phi Tuyết, liền giang hai tay cao hứng xông đến.

"Điệp nhi, Bình nhi." Nàng lập tức ôm lấy các nàng, không biết vì sao chỉ là nước mắt không kiềm được.

"Mẹ! ngươi sao lại khóc? Ai khi dễ ngươi." Điệp nhi cùng Bình nhi lấy tay lau nước mắt nàng.

Vân Phi Tuyết lắc đầu, các nàng kỳ quái nhìn nàng, nhìn đến người bên cạnh cũng cảm giác được không khí không đúng, liền hiểu biết đứng ở một bên, không nói một lời.

Bọn họ đột nhiên đến làm cho tât cả mọi người đều trở tay không kịp.

"Sư phụ, để ta cho người dẫn Triệt nhi rời đi." Ma quân nói, còn hai tiểu cô nương này hắn không thực lo lắng lắm, dù sao các nàng cùng Long Phi không có cảm tình nhưng còn Triệt nhi thì không giống vậy.

"Thôi, hắn đã đến đây rôi thì dù sao cũng phải cho hắn biết." Thiên thượng lão nhân lắc đầu, Triệt nhi đã không còn là tiểu hài tử nữa rồi.

Triệt nhi nhìn hoàng huynh ôm Long Phi, chậm rãi đi từng bước một qua, ánh mắt nho nhỏ đều mang theo sợ hãi cùng hoảng sợ bất an.

"Triệt nhi." Tiêu Nam Hiên thống khổ nhìn hắn.

Triệt nhi đi đến bên người hắn, lấy tay sờ sờ gương mặt của Long Phi, lau đi nước mắt đang chảy, lại đột nhiên cười nói: "Hoàng huynh, sư huynh rất lười a, cố ý giả bộ ngủ để cho ngươi phải ôm."

Nghe hắn nói như vậy, nước mắt của mọi người lại nhịn không rơi xuống.

Tiêu Nam Hiên trong mắt đong đầy nước mắt, " Phải, hắn thực lười, cố ý giả bộ ngủ. Nếu hắn thật sự giả bộ ngủ thì thật tốt."

"Hoàng huynh, sư huynh nhất định là mệt chết rồi, ta không cần đánh thức hắn được không?" Triệt nhi không ngừng lau đi từng giọt nước mắt lớn, hắn sớm đã hiểu được chết là có ý nghĩa gì.

"Được, chúng ta không lay tỉnh hắn." Tiêu Nam Hiên cưỡng chế nội tâm đau xót, hắn càng biết bi thống của Triệt nhi lúc này.

"Các ngươi gạt người, thúc thúc rõ ràng đã chết, vì sao lại nói hắn đang ngủ?" Điệp nhi đột nhiên mở miệng nói, làm cho Vân Phi Tuyết cũng không kịp ngăn cản.

Triệt nhi lập tức quay đầu oán hận nhìn nàng, lớn tiếng quát: "Câm miệng, sư huynh không có chết hắn chỉ là đang ngủ."

"Oa..." Điệp nhi bị hắn rống mà sửng sốt, sau đó lập tức bị dọa khóc lớn lên.

Một bên Bình nhi thấy nàng khóc lập tức quát lại: "Ngươi mới câm miệng, hắn chính là đã chết."

"Điệp nhi, Bình nhi câm miệng." Vân Phi Tuyết bất chấp mà mắng các nàng, nàng không thể để cho các nàng tiếp tục kích thích Triệt nhi nữa, nàng biết Triệt nhi đối với cái chết rất mẫn cảm.

Nhìn thấy mụ mụ lần đầu tiên hung dữ với chính mình như vậy, Điệp nhi cùng Bình nhi lập tức ủy khuất khóc lớn, nước mắt lưng tròng nhìn nàng hỏi: "Mẹ à chúng ta nói sai rồi sao?"  

  Vân Phi Tuyết cắn môi đau lòng nhìn các nàng, các nàng cũng không nói gì sai, chính là nàng nên giải thích như thế nào?


Thiên Sơn lão nhân lúc này lại đi tới vuốt đầu các nàng nói: "Hài tử, các ngươi nói đúng. Sai là người lớn bọn họ không muốn chấp nhận sự thật mà thôi."

Điệp nhi cùng Bình nhi xoay chuyển ánh mắt nhìn xem lão gia gia mặt mũi hiền lành trước mắt này rồi lại nhìn mẹ.

Vân Phi Tuyết gật gật đầu, đứa nhỏ đúng là chân thật nhất, tương phản với bọn họ.

Thiên Sơn lão nhân xoay người đi vầ phía Triệt nhi, còn thật sự nhìn hắn nói: "Triệt nhi, sư công cũng thương tâm bi thống giống ngươi nhưng sư thúc đã ra đi, chúng ta cũng nên chấp nhận sự thật này biết không?"

"Sư công." Triệt nhi bổ nhào vào trong lòng hắn, cất tiếng khóc lớn, bi thống cố nén đều lập tức phá vỡ mà trào ra.

"Đứa nhỏ, khóc đi, khóc ra là tốt rồi." Thiên Sơn lão nhân ôm hắn, biết hắn từ nhỏ đã ở cùng Long Phi , cảm tình rất tốt, trong chốc lát cũng không thể chấp nhận sự thật này.

"Sư công, sư huynh vì cái gì phải chết? Vì cái gì? Ta không muốn hắn rời đi ta." Triệt nhi khóc chất vấn, hắn nghĩ không ra, bởi vì sao phải chết?

"Đứa nhỏ, mọi người đều sẽ chết, điều chúng ta phải học chính là thản nhiên đối mặt, sư huynh nhất định không hy vọng nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, hắn nhất định hy vọng ngươi kiên cường. Thiên Sơn lão nhân trong mắt cũng hàm chứa nước mắt dắt tay hắn.

Triệt nhi nghẹn ngào yên lặng cùng hắn đi tới, hắn biết điều này, hắn biết nhưng chính là hắn không rõ vì cái gì những nguoiwg hắn yêu đều rời đi hắn.

Phía sau núi Thiên Sơn.

Tiêu Nam Hiên đem lLong Phi nhẹ nhàng đặt ở mộc quan, dùng tay giúp hắn sửa sang lại quần áo có chút hỗn độn cho tốt.

Thiên Sơn lão nhân, Ma quân cùng Vân Phi Tuyết, Triệt nhi đứng ở một bên cùng với đệ tử Thiên Sơn vây quanh hắn tạo thành một vòng tròn.

Ma quân phân phó nói: "Phong quan."

"Dạ, sư phụ." Một bên đệ tử cầm lấy nắp quan bên cạnh đi lên.

"Không cần." Triệt nhi đột nhiên xông đến nhìn Long Phi nằm ở nơi đó, lệ lạch cạch lạch cạch từng giọt từng giọt rơi xuống, hắn biết quan tài hạ xuống thì cả đời này hắn cũng không thấy được sư huynh nữa rồi.

"Triệt nhi đừng khóc ngươi còn có ta." Vân Phi Tuyết đi qua, đau lòng đem hắn ôm ở trong lòng mình.

"Hoàng tẩu." Triệt nhi nhào vào trong lòng nàng, khóc không ngừng.

"Ta biết, ta hiểu được." Vân Phi Tuyết nhẹ nhàng vỗ hắn, nàng sao lại không biết đau đớn trong lòng hắn chứ.

Quan tài phong kín xong, trong nháy mắt Tiêu Nam Hiên nhìn thấy Long Phi trước mắt đã biến mất, gương mặt thống khổ nhắm mắt lại , nước mắt nơi khóe mắt lặng yên chảy xuống.

Vân Phi Tuyết nhẹ nhàng chậm rãi đi đến bên người hắn, vươn tay cầm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn, điều du nhất hiện tai nàng có thể làm cho hắn chính là an ủi cùng duy trì.

Bóng đêm buông xuống.

Chờ Điệp nhi, Bình nhi cùng Triệt nhi đều đã ngủ say, Vân Phi Tuyết mới trở lại phòng, đã thấy trong phòng không có một bóng người, không cần nghĩ nàng cũng biết hắn đi đâu?

Đạp ánh trăng nàng đi đến thật xa phía sau núi, đã nhìn thấy Tiêu Nam Hiên ngồi ở trước mộ Long Phi một mình uống rượu, thân ảnh cô độc cứ như vậy thê lương, khiến cho lòng của nàng một trận đau đớn.

Bất đắc dĩ than nhẹ đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, nàng biết điều hắn cần chính là nàng yên lặng làm bạn.

"Nhiều năm như vậy ta đã có thói quen hắn ở bên cạnh, cho dù biết có một ngày có lẽ hắn sẽ rời đi nhưng mà ta vạn vạn lần không nghĩ qua hắn sẽ lấy phương thức này rời đi, hắn là đang trừng phạt ta, trách ta sao? Trừng phạt ta không thể chấp nhận hắn." Hắn đột nhiên mở miệng trên người tản ra hơi rượu nồng đậm nhưng không có một tia men say.

"Không, hắn không có trừng phạt ngươi, hắn là giải thoát chính mình, hắn đi như vậy an tường, như vậy không hối hận, như vậy tiêu sái, hắn nhất định không muốn nhìn thấy ngươi tự trách mình như vậy, hối hận như vậy đâu, Hiên, Long Phi đi rồi chúng ta vì sao không để cho hắn đi tìm kiếm hạnh phúc của chính mình, để cho hắn sống ở trong lòng chúng ta. Vân Phi Tuyết ôm lấy hắn, thân thể phát ra bi thống, nhìn thấy hắn đau lòng, lòng của nàng càng đau.

"Nhưng mà ta không thể cứ như vậy lừa mình dối người, thuyết phục chính mình." Hắn ngữ khí đều là thống khổ, hắn không phải Triệt nhi, không phải tiểu hài tử, chết chính là chết.

"Hiên, ngươi có biết ta là như thế nào đi vào bên cạnh ngươi không?" Vân Phi Tuyết đột nhiên nói sang chuyện khác, nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Nam Hiên sửng sốt, nàng chưa từng nói qua, dường như hắn cũng chưa từng hỏi qua.

"Ở thế giớ kia, ta là bị người khác dùng thương đánh chết, một khắc kia khi thân thể ngã xuống, ta có thể nghe được tiếng la bi thống của đồng đội, nhưng mà ai cũng thật không ngờ linh hồn của ta lại một lần nữa còn được hội ngộ với ngươi, làm cho ta hạnh phúc như thế, ông trời đều có thể nhân từ đối đãi với ta như thế, thì vì sao không thể đối đãi với Long Phi như vậy, có lẽ đây là ông trời cho hắn một cơ hội khác, một lần nữa để cho hắn đi tìm kiếm hạnh phúc thuộc về chính mình. Vân Phi Tuyết ánh mắt nhìn hắn cho dù không có, nàng cũng tình nguyện ôm hy vọng như vậy, bởi vì tại sao lại không cho chính mình hy vọng.

Tiêu Nam Hiên ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng thật lâu mới thốt ra tiếng: "Sẽ sao?"

"Vì sao lại không? Ta không phải là xuyên qua nghìn năm đến bên cạnh ngươi." Vân Phi Tuyết đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười, nàng nguyện ý tin tưởng Long Phi sẽ đi tìm kiếm hạnh phúc của chính mình, chẳng sợ đây là hy vọng xa vời của nàng.

"Hắn sẽ hạnh phúc sao?" Tiêu Nam Hiên dõi theo mộ bia của hắn, phải, ông trời nhất định sẽ cho hắn hạnh phúc.

"Ân, hắn sẽ." Vân Phi Tuyết dùng sức đich gật gật đầu, tựa vào trước ngực hắn, "Hắn nhất định sẽ hạnh phúc, cho nên hắn mới để cho ta thay hắn đến yêu ngươi. Hiên, cho ta cơ hội để ta thay hắn hảo hảo yêu ngươi, ta nhất định so với hắn càng yêu ngươi."

Hắn lập tức ôm chặt nàng, "Tiêu Nam Hiên ta có tài đức gì, mà có thể được các ngươi thiệt tình yêu ta như thế." Cuộc đời này đã không uổng rồi, hắn không còn cầu mong gì nữa.

Vân Phi Tuyết hàm chứa lệ quang, trong hai tròng mắt mang theo mỉm cười nhìn lên bầu trời cao, 'Long Phi, ngươi yên tâm ta sẽ dùng chính mạng sống của mình để thương hắn, làm cho hắn hạnh phúc khoái hoạt, đây là nguyện vọng của ngươi và cũng là nguyện vọng của ta, ta sẽ thực hiện nó đến cùng.'  

P.s: Votes  và  Cmt  nếu bạn thấy nó xứng đáng :))

 Ai temmmmm~~ đi mình tặng chap sau nhé. Còn mỗi 1 chaper nữa là hết rồi :) Chúc m.n 1 tối vui vẻ 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!