Vị đại phu già không nói nên lời: “Thuốc của ta không phải là linh đan diệu dược, không phải chỉ cần uống vào là sẽ tỉnh lại ngay”.
Nói xong, ông ta lại liếc mắt nhìn Mặc Diệp: “Ngài là phu quân của nàng ta sao? Không phải ta nói ngài, ngài làm phu quân của người ta như thế nào vậy? Ngài đã cho nàng ta ăn cái gì thế?”
Mặc Diệp: "...”
Hắn thế!
Lão già tệ hại trước mặt này, thật sự là người thiếu đòn nhất mà hắn đã gặp phải trong những năm qua!
Chưa nói đến việc ông ta dám trách hắn, chính là ánh mắt của ông ta...
Hắn đường đường là Minh vương, có bao giờ bị người ta nhìn bằng ánh mắt như vậy chứ?!
Lão hìa không chỉ liếc hắn một cái, mà nội trong đêm nay đã liếc hắn tận hai lần!
“Ta không cho nàng ăn bất cứ gì cả.”
Mặc Diệp hít sâu một hơi, sau đó đè nén sự không vui trong lòng lại, cau mày nói. “Cái gì?”
Đại phu già lại giật mình: “Đã là lúc nào rồi? Ngài không cho nàng ta ăn bất cứ cái gì sao? Phải là muốn cho nàng ta chết đói đó chứ? Còn có thể dùng ý niệm để nó bụng hay sao?”
Mặc Diệp: "... Ý ta là, ta không cho nàng bất cứ thứ gì không tốt.”
Ba bữa một ngày đương nhiên sẽ đảm bảo không để nàng bị đói rồi.
Mặc dù Viên Bảo đã bị người ta bắt cóc, Vân Quán Ninh không có cảm giác
thèm ăn.
Nhưng Mặc Diệp đều ép nàng ăn để không thì cơ thể nàng sẽ không thể chịu đựng được.
“Vậy thì thật là kỳ lạ! Rốt cuộc thì sau đó nàng ta đã ăn cái gì nhỉ? Làm thế nào mà lại làm cơ thể của mình bị tổn thương đến mức độ đó?
Vị đại phu gia cau mày suy nghĩ.
Thấy vậy Mặc Diệp lo lắng nhìn Vân Quán Ninh, ánh mắt không hề rời mắt khỏi người nàng... Vị đại phu già mới nói: “Ngài đừng lo lắng, ban nãy vừa mới nôn ra máu, đã tống hết chất độc còn sót lại trong người ra ngoài rồi.”
“Hiện tại đã không còn vấn đề gì lớn nữa! Chỉ là thân thể bị hao tổn rất lợi hại, có thể ngày mai mới tỉnh lại.”
Chất độc còn tồn lại?
Hai mắt Mặc Diệp chấn động: “Chuyện này làm sao mà có thể được?!”
Cơ thể của Vân Quán Ninh gần như mọi chất độc đều bất khả xâm phạm, vậy tại sao trong cơ thể nàng vẫn tồn tại chất độc?!
“Ngài còn không biết làm sao ta biết được?”
Đại phu già không sợ chết, lại liếc hắn thêm một cái nữa: “Ngài là phu quân của nàng ta, còn ta đâu phải.”
Mặc Diệp: “...”
Đêm nay hắn đã bị ông già này trả treo lại bao nhiêu lần rồi?!
Ông già này có biết hắn là ai không?!
Thôi bỏ đi!
Nể mặt ông ta đã ra tay cứu Vân Quán Ninh, hắn nhịn!
Vẻ mặt Mặc Diệp lạnh lùng: “Ông thực sự có thể đảm bảo ngày mai Ninh Nhi sẽ tỉnh lại, hiện tại nàng đã không còn gì đáng lo ngại rồi đúng không?”
Đại phu già chế nhạo nói: “Chủ yếu là do ta ra tay, không có người nào là không cứu được. Nếu ngài không tin thì cứ tìm người chữa trị lại là được!”
Nói rồi, ông ta đứng dậy và rời đi.
Trong nháy mắt, bóng người biến mất trong bóng đêm.
Mặc Diệp ôm lấy Vân Quán Ninh, nhìn về phía vị đại phu già biến mất, hơi nheo mắt: “Người đâu.”
“Lập tức đuổi theo! Xem vị đại phu già này rốt cuộc là có điều gì kỳ quái!”
Đáng tiếc là... vị đại phu già vừa bước đi, ám vệ đã đuổi theo ngay lập tức, tìm kiếm suốt mấy dặm vẫn không hề tìm thấy vị đại phu già bí ẩn này.
Ám vệ lập tức đoán rằng: Chẳng lẽ đại phu già này là yêu tinh trên núi biến thành hình người sao?!
Hay là, ông trời còn không thể nhìn nổi nữa nên đã đặc biệt cử một thần tiên xuống trần gian để chữa trị cho vương phi của bọn họ?!
Sau khi ám vệ quay về báo lại với Mặc Diệp, hắn cũng bày tỏ sự hoài nghi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!