“Ta, ta là phụ thân của ngươi!”
Vân Chấn Tung nghiến răng nói.
“Phụ thân à?”
Sau đó, Vân Quán Ninh mới đặt khăn gấm xuống, giễu cợt: “Ta sau này sẽ chỉ nhận một người phụ thân duy nhất, đó là hoàng thượng! Nếu người còn dám tự xưng là mình là phụ thân của ta, ngươi cứ việc tự trả lời lại.”
Vân Chấn Tung tức giận đến điên tiết: “Nếu gả vào hoàng thất, người đã không nhận ta là phụ thân rồi sao?”
“Muốn ta nhận ngươi là phụ thân à? Được thôi!”
Vân Quán Ninh đứng dậy.
2
Nàng vỗ về lớp bụi dính trên gấu váy: “Năm đó người là người chủ động vạch rõ ranh giới, bây giờ người quay lại chất vấn ta trở mặt không nhận cũng là ngươi.”
“Ta cũng muốn hỏi lương tâm của Vân Quốc Công ở đâu rồi?”
Vân Chấn Tung cũng không ngờ được rằng vào lúc này nàng sẽ lật lại mọi món nợ cũ.
Kể từ khi nàng bị giải trừ khỏi cẩm túc, nàng đã chưa từng kể lại những món nợ cũ nữa.
Chỉ thấy ông ta cúi đầu không nói gì, Vân Quán Ninh tiếp tục kể lại nợ xưa: “Lúc mẫu thân ta bị bệnh, nhưng người cũng đã cất công lo chuẩn bị của hồi môn cho ta rồi.”
Khi đó, Cố Thị đã sớm biết rằng Vân Chấn Tung không đáng tin cậy.
Vì vậy, trước khi chết, đã chuẩn bị sẵn của hồi môn cho Vân Quán Ninh rồi.
Để tránh việc sau này nàng xuất giá sẽ khiến mọi người cười chê.
“Ta nhớ rất rõ của hồi môn mà mẫu thân ta chuẩn bị cho ta, tổng cộng là một trăm ba mươi tám hương”
Vân Quản Ninh chắp tay sau lưng, đi tới đi lui trước mặt ông ta: “Và khi ta gả vào Minh vương phủ, Vân Quốc Công chỉ bảo người ta đưa tới có chín mươi tám cái.”
“Vẫn còn bốn mươi cái. Đều đã bị Vân Quốc Công ăn hết rồi à?”
Vận Chấn Tung đỏ mặt.
Nếu nhắc chuyện cũ thì nhắc lại chuyện cũ thôi, nhưng làm sao lại kể đến chuyện của hồi môn chứ?
“Ngươi nhớ nhầm rồi đó?”
Vân Chấn Tung không dám thừa nhận: “Năm đó mẫu thân của người chỉ chuẩn bị cho ngươi chín mươi tám rương mà thôi, ta đã đem tất cả đến Minh vương phủ cho ngươi rồi.”
“Ngươi đừng có vu oan cho ta! Nếu người không tin, thì cứ đi hỏi...”
“Hỏi ai?”
Vân Quán Ninh quay lại nhìn ông ta: “Hỏi mẫu thân ta sao? Thật đáng tiếc, mẫu thân ta đã được chôn cất từ lâu rồi.”
Vân Chẩn Tung tin chắc rằng bà ấy chết nên không có đối chứng, vì vậy mới dám đánh chết cũng không thừa nhận!
“Ngươi không thừa nhận cũng không sao. Ta có một cuốn sổ sách về của hồi môn do mẫu thân ta để lại ở đây. Trong đó ghi lại chi tiết rốt cuộc đã chuẩn bị cho ta của hồi môn như thế
nào.”
Nàng nhìn chằm chằm vào Vân Chấn Tung: "Thiếu những món nào, ta đều nhớ rõ mồn một!”
“Nếu Vân Quốc Công không muốn ra công đường đổi chất với ta, tốt hơn hết là trong vòng hai ngày nên đem tất cả bốn mươi rương của hồi môn đến đây cho ta, nếu không...”
Nàng cong môi mình, ý đe dọa đã quá rõ ràng.
Vân Chấn Tung nghiến răng: “Ta không biết người đang nói cái gì nữa!”
“Giả vờ hồ đồ à? Không sao.”
Vân Quán Ninh vẫy tay, rồi lại ngồi xuống ngưỡng cửa: “Bây giờ chúng ta hãy lập tức để người qua đường đến phân xử công bằng.”
“Mấy năm nay, ta niệm tình ngươi là phụ thân của ta, cũng không hề trở mặt với người! Người lại hết lần này đến lần khác đến chọc giận ta, đừng trách ta nhẫn tâm, không giữ lại mặt mũi cho người.”
Nghe nàng nói như vậy, có không ít người qua đường dừng lại xem.
Vẻ mặt già nua của Vân Chẩn Tung không nhịn nhục được, lập tức đứng dậy định rời đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!