Bà cũng không biết rốt cuộc là mình đang khóc vì quá kích động, hay vì quá vui sướng mà nước mắt tràn mi, hay là bởi vì quá kinh ngạc nên mới bất khóc ...
Nhưng nước mắt của bà cũng không thể ngừng lại!
“Không phải là bổn cũng đang mơ sao?”
Bà ngây người nhìn Viên Bảo.
Viên Bảo lập tức vươn tay nhéo bà một cái, Đức phi đau đớn đến hoàn hồn lại: “Ta không có nằm mơ, bổn cung không có nằm mơ?!”
Bà ngồi xổm trước mặt Viên Bảo, ngẩng đầu nhìn lên Mặc Tông Nhiên: “Mặc Tông Nhiên, ngài đang giở trò gì vậy?!”
Mọi người hít thở sâu!
Đức phi đang sợ rằng mệnh của mình quá dài, nên hôm nay muốn bị chém đầu vào ngày sinh thần lần thứ năm mươi của mình sao? Vậy mà lại dám gọi thẳng tên húy của hoàng thượng?!
Nhưng điều càng khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa là...
Thay vì tức giận, Mặc Tông Nhiên lại mỉm cười nói: “Ái phi, nàng có thích món quà sinh thần này không?”
Mọi người đều sững sờ!
Biết Đức phi không có phép tắc trước mặt hoàng thượng, nhưng không ngờ lại dám gọi thẳng tên húy của hoàng thượng ngay nơi đông người, hoàng thượng vậy mà lại không hề tức giận hay truy cứu tội trạng của bà?!
Nữ nhân này thật là hạnh phúc!
Được hoàng thượng chuyên sủng biết bao nhiêu năm!
Có không ít nữ quyến đều ngưỡng mộ nhìn Đức phi.
“Quà sinh thần?”
Đức phi sửng sốt, luôn cảm thấy mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay giống như một giấc mộng.
Mặc Tông Nhiên gật đầu, mặt dày trơ trẽn nói: “Không tệ! Đây là quà sinh thần mf trẫm chuẩn bị cho nàng. Nàng có thích không? Có kinh ngạc không?”
Ngay khi nói ra những lời này, Vân Quán Ninh không khỏi đảo mắt.
Nàng ho nhẹ một tiếng, dùng tiếng họ này để nhắc nhở Mặc Tông Nhiên rằng: Có một số người cần thể diện!
Sau đó Mặc Tông Nhiên mới thấp giọng cười: “Trẫm chỉ chọc nàng thôi! Trẫm đã chuẩn bị một món quà sinh thần khác cho nàng rồi. Món quà sinh thần này là do Diệp Nhị và Quán Ninh đã chuẩn bị cho nàng đấy.”
Viên Bảo tiến lại gần, chủ động vòng tay qua cổ Đức phi, khuôn mặt nhỏ nhắn cạ cạ vào: “Đức phi tổ mẫu.”
Cậu bé gọi bằng một giọng điệu non nớt rồi lại nói: “Vốn dĩ mẫu thân của con định dùng một chiếc hộp để đem con vào cung, đóng gói cho xinh đẹp một tí rồi tặng cho Đức phi tổ mẫu.”
“Nhưng phụ vương của con nói là sợ rằng tim của Đức phi tổ mẫu không chịu nổi, nên sợ hãi đến mức ngất xỉu... Vì vậy, nên đã đưa con đến Ngự Thư Phòng, giao cho hoàng tổ phụ.”
Còn nhỏ tuổi nhưng đã nhanh mồm nhanh miệng.
Mọi người vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc vừa rồi.
Mặc Tông Nhiên không bảo bọn họ ngồi thì ai dám ngồi cơ chứ?!
Mọi người đều há hốc mồm nhìn Viên Bảo chằm chằm.
Ban nãy Viên Bảo đã gọi Vân Quán Ninh là “mẫu thân”, Mặc Diệp là “phụ vương” rồi.
Không cần phải nói nhiều, cậu nhóc chính là con của họ!
Nhưng điều khiển mọi người kinh ngạc và hoài nghi hơn là, hai người bọn họ có con khi nào?
Ngay cả một số vương gia đã dốc hết tâm sức ra muốn sinh được hoàng trưởng tôn để củng cố địa vị của mình...
Nhưng không ngờ rằng, con trai của Minh vương và Minh vương phi đã lớn đến như vậy rồi sao?!
Hoàng trưởng tốn diện hạ đã tồn tại từ lâu rồi à?!
Hai người bọn họ vậy mà lại kiềm nén, giấu tất cả mọi người nuôi hoàng trưởng tôn lớn như đến vậy?!
Trong số đó, người ngạc nhiên nhất là Mặc Hồi Diên, Nam Cung Nguyệt và Tần Tự Tuyết.
Mặc Hàn Vũ và Chu Oanh Oanh đã nhìn thấy Viên Bảo từ lâu, nhưng bọn họ luôn nghĩ rằng đó là con nuôi của Vân Quán Ninh ...
Cho đến tận bây giờ, mới nhận ra rằng hai người bọn họ đều rất ngu ngốc.