“Ninh Nhi, không sao đâu, bổn cũng đã đến rồi!”
Đức phi quay đầu nhìn Vân Quán Ninh, đau lòng vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, “Con cứ yên tâm, chuyện này bổn cung nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con!”
Nhìn thấy hai mắt Vân Quán Ninh sưng đỏ lên, trông nàng vô cùng phờ phạc!
Cái dáng vẻ hăng hái hồ hởi thường ngày đầu rồi?
“Mẫu phi.."
Vân Quán Ninh sụt sịt, nghẹn ngào tựa vào vai bà.
Ngay sau đó, Lại Thị bị dẫn ra.
Xem ra có vẻ như những ngày tháng sống trong Minh vương phủ này rất tốt, ít nhất thì trạng thải của Lại Thị cũng tốt hơn Vân Quán Ninh rất nhiều.
Thấy vậy, Đức phi lại càng tức giận vô cùng.
Tuy nhiên, Lại Thị này lại trông có vài phần giống với Tần Tự Tuyết.
Ánh mắt của Đức phi khẽ lóe lên: “Ngươi là Lại Thị?”
Trước đây Lại Thị chưa từng được gặp Đức phi.
Nhìn thấy Vân Quán Ninh lúc này đang ấm ức ngồi bên cạnh bà, Đức phi thương xót ôm lấy vai nàng. Hạ nhân ban nãy đưa nàng ta lên vừa rồi cũng nói rằng “Đức phi muốn gặp nàng ta".
Lại Thị biết ngay người này là thân mẫu của Minh Vương, Đức phi nương nương.
Nàng ta vội vàng quỳ xuống thỉnh an Đức phi.
Trông có vẻ là một người an phận và hiểu lễ nghĩa...
Trong lòng Đức phi thầm nghĩ.
“Khả khen cho ngươi, Lại Thị kia! Dám đến Minh vương phủ lừa gạt! Nói đi! Là kẻ nào ở phía sau đã vạch ra âm mưu này cho ngươi!”
Bà ta biết chuyện này nhất định là do Triệu hoàng hậu xúi giục, nhưng không tiện nói thẳng ra.
“Đức phi nương nương, oan uất qua! Dân nữ không hề lừa gạt! Mấy năm trước, vương gia thật sự là có cùng với dân nữ... Đức phi nương nương, dân nữ không hề nói dối!”.
Lại Thị do dự, có vẻ như làm vậy sẽ càng khiến người ta tin tưởng hơn.
Nhưng nàng ta lại không biết rằng Mặc Diệp đã thành thật giải thích rõ mọi chuyện ở trước mặt Đức phi và Vân Quản Ninh rồi.
Hắn hoàn toàn không hề quen biết Lại Thị nào cả!
“Mẫu phi, nếu như người là do mẫu hậu gửi đến, con dâu cũng không tiện gửi trả lại cho mẫu hậu...”
Vân Quán Ninh nhấc khăn gấm lên, khẽ nức nở nói.
“Có gì mà không tiện gửi trả lại cơ chứ? Bổn cung trả lại cho!”
Đức phi thô bạo nói.
“Tốt hơn hết là đừng, mẫu phi à.”
Vân Quán Ninh nghẹn ngào nói: “Chuyện này con sẽ điều tra rõ ràng. Nếu Lại Thị thật sự có chuyện gì với vương gia, đương nhiên là con dâu sẽ không đuổi người đi”
Thấy thấy nàng khóc lóc, Lại Thị ngây ngốc!
Ban nãy khi nàng ta vừa bước vào cửa, đã cảm thấy bộ dạng của Vân Quán Ninh có gì đó không ổn.
Nhưng lại không thể nghĩ ra rốt cuộc là có chỗ nào không ổn.
Bây giờ nhìn lại thì mới chợt bừng tỉnh.
Minh vương phi vậy mà lại đang khóc sao?!
Còn khóc rất đau lòng, như thể đã phải chịu một sự uất ức to lớn lắm vậy, trông nàng tiêu tụy vô cùng!
Mặt trời mọc ở đằng tây rồi à?!
Kể từ hôm qua nàng ta được đưa đến Minh vương phủ, cùng với Trường ma ma “thoát chết” khỏi tay Vân Quán Ninh. Trong lòng Lại Thị, nữ nhân này có thể nói là rất cứng rắn.
Bây giờ nàng vậy mà lại... đang khóc à?!
Vân Quán Ninh cứ khóc như vậy, Đức phi lại càng cảm thấy đau lòng cho nàng hơn.
Nghĩ đến việc ngày thường nha đầu này mạnh mẽ đến thế nào cơ chứ?
Mà lần này lại có thể khóc đến mức độ đó, có thể thấy rằng quả thực là nàng đã phải chịu sự ấm ức, trong lòng đã cảm thấy khó chịu đến mức độ nào!
Vì vậy, bà lại càng hận Lại Thị đến tận xương tủy hơn.
“Ninh Nhi, bổn cung nghĩ, có tin hay không tin? Mặc kệ nàng ta và Diệp Nhi có quá khứ hay không, thì chỉ cần đánh rồi đuổi thẳng cổ ra ngoài là được rồi!”
Đức phi lạnh lùng “hừ một tiếng.
Bà nhìn Lại Thị bằng ánh mắt lạnh lùng.
Chỉ thấy nàng ta sợ tới mức tải mặt đi, bà lại càng không chút nương tình nói: “Huống hồ chi, Diệp Nhi cũng nói rằng thằng bé hoàn toàn không quan biết Lại Thị bất lương này!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!