Ngày thường, Đức Phi có vẻ tùy tiện nhưng cũng có lúc cẩn thận như vậy.
“Mẫu phi dạy phải.”
Mặc Diệp không tranh luận gì, thành thành thật thật gật đầu.
“Sau khi con xuất cung thì phải nhận lỗi hẳn hoi với Ninh Nhi, phải dỗ nàng thật tốt. Nữ nhân nào khi gặp phải loại chuyện như thế này cũng sẽ rất lo lắng.”
Đức Phi dạy dỗ hắn: “Phải kiềm chế tính tình xấu xa của con lại.”
“Không được làm Ninh Nhi đau lòng nữa, nếu không bổn cung sẽ lột một lớp da của con.”
à
“Vâng thưa mẫu phi.”
Bị bà răn dạy một trận, Mặc Diệp lại nở nụ cười, cười đến mức Mặc Phi Phi nhìn thấy cũng thấy bó tay.
Mấy nay tâm trạng của nàng ấy không quá tốt.
Hôm nay tình cờ đi gặp Đức Phi, lúc đi ngang qua ngự hoa viên lại nghe được mấy tên cung nhân đang túm năm tụm ba lại bàn tán về lời đồn của Minh Vương Phủ...
Lúc này mới vội vàng đi cáo trạng với Đức Phi.
Hai mẹ con một lòng muốn lấy lại công đạo cho Vân Quán Ninh.
Vậy nên mới có tình huống Mặc Diệp vừa vào cửa đã hứng một trận đòn vừa rồi.
Khôn Ninh Cung.
Thấy Trương ma ma mãi không quay lại, trong lòng Triệu hoàng hậu bất an.
Trương ma ma miễn cưỡng hiểu được một vài động tác đơn giản trong ngôn ngữ của người câm điếc, nhưng khi bà ta không có ở đây... Còn những cung nhân khác không những xem không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc mà còn không biết được mặt chữ.
Triệu hoàng hậu muốn trao đổi với cung nhân, nhưng lại khó hơn lên trời.
Gọi đại cung nữ Uyên Ương tiến vào, bà ta muốn hỏi tại sao Trương ma ma còn chưa hồi cung.
Uyên Ương cũng bó tay, thử thăm dò hỏi: “Nương nương muốn ra ngoài đi dạo một chút sao?”
Triệu hoàng hậu chưa từ bỏ ý định, khoa tay múa chân một lúc.
Uyên Ương vò đầu: “Nương nương muốn đóng cửa sao?”
Triệu hoàng hậu lắc đầu, lại tiếp tục khua tay múa chân.
Lông mày Uyên Ương cau chặt: “Nương nương muốn trèo tường?”
Triệu hoàng hậu thất vọng thả hai tay xuống, tức giận trừng mắt nhìn nàng ta: Đúng là đồ vô tích sự! Bà ta khua tay múa chân khó đoán như vậy sao?
Chuyện này cũng không thể trách Uyên Ương được, ai bảo bà ta không ngừng chỉ về phía cửa và tường đâu?
Bà ta bắt đầu viết chữ, hỏi xem tại sao Trương ma ma còn chưa trở lại.
Uyên Ương không biết phải làm sao, chỉ có thể vội vàng chạy ra ngoài tìm người xin giúp đỡ.
Vừa đi ra khỏi Khôn Ninh Cung, thì gặp Mặc Du Du đi tới thỉnh an Triệu hoàng hậu.
Có Mặc Du Du ở đây, giao tiếp giữa Triệu hoàng hậu và Uyên Ương suôn sẻ hơn nhiều.
Uyên Ương vội vàng đi nghe ngóng tin tức của Trương ma ma.
Mặc Du Du ngồi được một lúc thì Mặc Phi Phi cũng tới.
Triệu hoàng hậu vừa nhìn thấy con của Đức Phi thì nổi giận, nhìn thấy Mặc Phi Phi bà ta cũng chỉ lười biếng nhướng mi, ý tứ không chào đón rất rõ ràng.
Mà Mặc Phi Phi cũng học được dáng vẻ vô liêm sỉ của Vân Quán Ninh.
Nàng ấy tự mình ngồi xuống: “Gần đây mẫu hậu đã tốt hơn không ít nhỉ? Cổ họng đã có thể phát ra tiếng rồi sao?”
Triệu hoàng hậu há to miệng, nhưng lại không thể nói gì.
“Hóa ra vẫn chưa thể nói à. Cổ họng của mẫu hậu sẽ không hỏng luôn đấy chứ?”
Vẻ mặt của nàng ấy lo lắng hỏi.
Triệu hoàng hậu: “...”
“Mẫu hậu, nhi thần nghe nói âm khí trong hậu cung rất nặng. Nói không chừng cổ họng của mẫu hậu là do âm khí làm bị thương đấy, nếu không hay là mời đại sư đến hóa giải thử xem sao?”.
Sắc mặt Triệu hoàng hậu có hơi cổ quái.
Những năm này số người chết trên tay bà ta không ít, cổ họng này của bà ta...
Bị Mặc Phi Phi hù dọa, bà ta cũng lập tức nghĩ đến phương diện này.
Vân Quán Ninh không chữa được, bà ta không khỏi nghĩ đến là do những thứ kia... đang quấy phá.
Thấy vẻ mặt của bà ta cổ quái, Mặc Phi Phi lại lặng lẽ đâm thêm một nhát dao vào ngực của bà ta: “Mẫu hậu, vừa rồi mẫu phi cũng lo lắng cho người đấy, nàng nói cổ họng của mẫu hậu mãi không tốt lên, phụ hoàng cũng nói đường đường là hoàng hậu của Nam Quận sao có thể là người cầm được chứ.”
“Mẫu phi còn nói tốt cho mẫu hậu đấy.”
Sắc mặt của Triệu hoàng hậu đanh lại.