Vẻ mặt Lương tiểu công công xem thường: “Thân phận của hoàng trưởng tôn điện hạ tôn quý, lại bị người ta đồn thành con riêng của vương gia! Hoàng thượng nghe được chuyện này đã vô cùng tức giận.”
“Nhưng không thể đánh rắn động có được, vì vậy sư phụ đã phái nô tài nhanh chóng đi truyền tin cho vương gia và vương phi, để hai người tìm cách đối phó.”
“Ta hiểu rồi.”
Ánh mắt Vân Quán Ninh suy tư.
Sau khi tiễn Lương tiểu công công, nàng mới nói với Mặc Diệp: “Ta đã nói rồi, với cái tính cách kia của Mặc Hồi Diên, chắc chắn sẽ không chỉ tạo ra lời đồn đơn giản như vậy.”
“Quả nhiên âm mưu ở ngay phía sau.”
Mặc Hồi Diễn giả heo ăn thịt hổ, những năm gần đây đúng là đã lừa gạt được tất cả mọi người.
“Đừng sợ, có bổn vương ở đây”
Mặc Diệp đưa tay ra kéo nàng vào trong ngực.
Vân Quán Ninh trợn tròn mắt: “Ta nói sợ bao giờ chứ? Chỉ là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Sao một người có thể ngụy trang nhiều năm như vậy mà lại không bị người khác phát hiện”
Kỹ năng diễn xuất này của Mặc Hồi Diện đúng là cao siêu.
“Hoàng hậu và đại ca có cái suy nghĩ này, chắc hẳn sẽ sớm hành động thôi, chúng ta cũng phải nhanh chóng tìm biện pháp ứng phó.”
Mặc Diệp nói.
Vân Quán Ninh cười lạnh: “Nếu ta sợ bọn họ thì tên của ta sẽ viết ngược lại.”
Nàng ngược lại muốn nhìn xem, người nào dám giả mạo thân mẫu của con trai nàng.
Mặc Diệp đoán không sai, Triệu hoàng hậu và Mặc Hồi Diện rất nhanh đã có hành động.
Mặc dù bà ta đã bị câm, nhưng lòng dạ độc ác của bà ta vẫn không thu liễm chút nào. Không thể nói chuyện cũng không hề ảnh hưởng đến việc bà ta làm chuyện xấu, trời sinh bà ta đã là người xấu rồi.
Chưa đến hai ngày, “thân mẫu” của Viên Bảo đã bị đưa tới Minh Vương Phủ
rồi.
Mặc Diệp đi đến Thần Cơ Doanh để giải quyết công việc nên không có trong phủ, Vân Quán Ninh khoanh tay nhìn nữ nhân ở trước mặt.
Đánh giá toàn thân trên dưới.
Vẻ mặt của nữ nhân này như thường, hai tay đặt ở trước bụng, dáng vẻ thảm nhiên “tùy người đánh giá”.
Quy củ không tệ, tướng mạo cũng không tồi, khí chất toàn thân cũng có mấy phần...
Chỉ là Vân Quán Ninh càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái.
Nàng không nhịn được khoác tay kéo Như Ngọc và Như Yên đến cùng đánh giá: “Hai người các ngươi đến nhìn xem, vị cô nương này lớn lên hơi giống tam vương phi thì phải.”
Chủ tớ ba người chăm chú nhìn nàng ta, tựa như đang nhìn ngắm một tác phẩm điêu khắc vậy.
Mà ngay cả bà Trương cũng rướn cổ lên để được nhìn gần hơn, giống như một con rùa già đang cố rướn cổ lên vậy.
“Đúng rồi, vương phi, vị cô nương này lớn lên đúng là có chút giống tam vương phi.”
Bà Trương vỗ tay một cái, ba người Vân Quán Ninh giật mình lùi về sau một bước.
Vân Quán Ninh: “...”
Hình như nàng không có hỏi bà ta mà?
Nhưng bởi vì sự quấy rầy của bà Trương mà nữ nhân kia dù da mặt dày đến mức nào cũng hơi không chống đỡ được, ho nhẹ một tiếng rồi hành lễ với Vân Quán Ninh: “Bái kiến Minh Vương Phi.”