Khi nàng trở lại Kinh thành, thì sắc trời đã tờ mờ sáng, ánh nắng lờ mờ.
Mặc Diệp như bị phong ấn, tìm nàng khắp mọi nơi.
Thấy nàng hồn bay phách lạc đi vào vương phủ, Mặc Diệp thở phào một hơi thật dài, Hắn từ nơi cao hơn mười thước, trong nháy mắt chạy tới: "Ninh nhi, nàng đi đâu vậy? Nàng không sao chứ?"
"Đây là làm sao vậy? Gặp phải chuyện gì sao?"
"Làm sao mà không nói không rằng đã biến mất vậy? Khiến cho bổn vương phải đi tìm! Nàng có biết bổn vương lo lắng lắm hay không?"
Hắn ôm nàng thật chặt.
Giờ khắc này, làm gì còn muốn cái gì mà phong hoa tuyết nguyệt, rồi sinh đứa thứ hai nữa.
Rốt cuộc hắn cũng biết, Vân Quán Ninh quan trọng bao nhiêu với hắn.
Nếu như nàng biến mất, hắn cũng không thể sống nổi như thế này!
"Làm sao vậy?"
Vân Quán Ninh bị hắn ghìm chặt đến không thở nổi, đẩy hắn ra sau, nhìn đống hỗn độn trong vương phủ. Hạ nhân quỳ đầy nhà, mọi người đến thở cũng không dám thở mạnh...
Nàng bất tri bất giá phục hồi tinh thần lại.
Nàng cười khẽ: "Trong lòng ta có chút khó chịu, chán nản, nên ra ngoài đi dạo."
"Nàng vừa đi, đã đi hơn mấy canh giờ!"
Mặc Diệp ôm một bụng trách móc: "Cũng không thèm nói năng tiếng nào, nàng có biết bổn vương lo lắng nhiều thế nào không?"
"Con trai đầu?"
Vân Quán Ninh đột nhiên hỏi.
Viên Bảo cũng sẽ không lo lắng như vậy đó chứ?
Mặc Diệp: "..."
Dù sao thì, bọn họ là một nhà ba người, địa vị của hắn quả nhiên là thấp nhất!
Giọng điệu hắn u oán: "Ở Cố gia đó! Bổn vương không dám nói cho nó biết rằng ngươi biến mất! Chỉ nói nàng có chút việc, ngày mai sẽ tới đón nó về."
"Vậy là tốt rồi."
Vân Quán Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!