Vân Quán Ninh: "... Lần sau, lần sau, đừng làm thế này.”
Nàng quay đầu bỏ đi.
Vừa mới quay đầu lại, Mặc Diệp đã kéo nàng lại.
Sau lưng nàng là bức tường.
Không đợi Vân Quán Ninh mở miệng, hắn đẩy nhẹ nhàng lùi lại một bước để nàng dựa vào tường.
Khi lưng nàng tựa gần sát vào tường, Mặc Diệp cẩn thận vươn tay chống đỡ tường, dùng lòng bàn tay ngắn nàng ra khỏi tường.
Sau đó mới phòng ngừa lưng nàng tựa lên bức tường lạnh lẽo.
"Chàng làm..."
Vân Quán Ninh còn chưa nói hết câu, Mặc Diệp đã áp sát về phía nàng.
"Um..."
Hai mắt Vân Quán Ninh chấn động, hai mắt trừng lớn như chuông đồng.
Nàng muốn đẩy hắn ra.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt hắn nhắm nghiền, bộ dáng rất nghiêm túc ... Vân Quán Ninh sững sờ giây lát, sau đó đầu óc trở nên trống rỗng, nàng không biết mình phải làm sao nữa!
Nàng giơ hai tay cứng ngắc lên, lơ lửng trên không trung.
Trong lúc đó, nàng không biết nên đẩy Mặc Diệp ra hay ôm lấy eo hắn.
Mặc Diệp mở mắt ra: “Ninh nhi, nghiêm túc chút.”
Giọng nói của hắn được nhuộm lên khiến người ta khàn khàn mê hoặc.
Tay phải của hắn cũng nhẹ nhàng đặt xuống eo nàng...
Vân Quán Ninh cứng đơ như khúc gỗ, cứ đứng như vậy, đầu óc nàng ở trang thải mê man. Thẳng đến khi Mặc Diệp bật ra một tiếng cười khẽ từ giữa môi và răng thì tinh thần nàng mới phục hồi lại.
“Ninh nhi, nàng rất cứng ngắc, bởi vì căng thẳng sao?”
Vãi!
Nàng thế mà bị tên nam nhân này khinh bỉ lẫn chế giễu sao?!
Chương 321: Mặc Diệp, chàng coi chừng thể diện!
Nàng là người phụ nữ đến từ thế kỷ hai mươi mốt, lại có thể không cởi mở bằng cái tên "người cổ đại" Mặc Diệp này sao?
Vân Quán Ninh không chịu thua.
Hai tay nàng ngay lập tức ôm lấy thắt lưng hắn, nghiêng người thay đổi vị trí với hắn. Ngang ngược mười phần đặt hắn lên trên vách tường, không nói lời nào mà kiễng chân hôn lên môi
hån!
Nhìn thấy dáng vẻ "nhanh như chớp" của nàng, Mặc Diệp vô cùng ngạc nhiên!
Ngoài sự ngạc nhiên ra, hắn còn hưng phấn gấp mười lần.
Quá kích thích!
Chỉ có điều, sự kích thích này duy trì không quá hai giây, Vân Quán Ninh đã buông hắn ra.
"Hôm khác đi."
"Há?"
Mặc Diệp không vừa lòng: "Vì sao phải để hôm khác? Nàng và ta đã thành thân hơn bốn năm rồi, Viên Bảo cũng đã lớn như vậy rồi! Nàng và ta cũng đã bốn năm chưa chung giường chung gối."
"Vài ngày trước phụ hoàng còn nói, Viên Bảo đã lớn như vậy rồi, chúng ta có thể lên kế hoạch tạo đứa thứ hai rồi."
Vân Quán Ninh: "..."
Nhanh như vậy đã giục sinh rồi sao?
Sớm biết vậy, nàng đã giấu Viện Bảo thêm một thời gian nữa, để cho Mặc Tông Nhiên bọn họ sốt ruột thêm một lúc nữa!
"Chọn ngày không bằng trúng ngày, bổn vương cảm thấy hôm nay.."
Thấy ánh mắt của Mặc Diệp càng lúc càng nguy hiểm, Vân Quán Ninh lập tức vươn tay, bịt kín môi hắn: "Mặc Diệp, chàng coi chừng thể diện! Giữa ban ngày ban mặt, làm vậy sẽ tổn hại đến uy nghiêm của Minh Vương chàng!"
Nàng nháy mắt một cái nhìn qua bên phải.
Mặc Diệp quay đầu nhìn lại.
Được lắm!
Từng cái đầu một, xếp chồng lên nhau kín cả con đường.
Giống như xây một tầng lô cốt vậy!
Lúc nãy vốn dĩ hắn và Vân Quán Ninh đi tới đầu ngõ rồi, vừa nãy "thú tính" của hắn nổi lên, cho nên mới đẩy nàng vào trong con ngõ nhỏ ở phía sau.
Chẳng qua, ngõ nhỏ này rất ngắn, lại là đầu đường, nơi náo nhiệt nhất phố Trường An.
Hai người bọn họ không coi ai ra gì như vậy, hấp dẫn không ít người qua đường quay lại nhìn.
Con người mà, bất luận xưa hay nay, cho dù nam hay nữ, bất kể già hay trẻ.
Luôn luôn có một bệnh chung: thích hóng hớt.
Có người đầu tiên đứng ra xem, sẽ có người thứ hai, người thứ ba... Liên tiếp không ngừng, phát triển đến thời điểm này, hai tầng đầu chồng chất dày đặc.
2
Cho dù da mặt của Mặc Diệp có dày đến đâu, giờ phút này trên mặt cũng có chút không nên được giận.
Hắn không biết xấu hổ không sao cả.
suy cho cùng hắn cũng là Minh Vương, ai dám chê trách sau lưng hắn?
Nhưng mà Vân Quán Ninh vẫn cần thể diện!
Vì không muốn để cho nàng khó xử, Mặc Diệp đã đặt mặt của nàng vào trong ngực chính mình, ôm nàng nhún người nhảy...
Trực tiếp vượt qua bức tường cao, biến mất ở trước mắt mọi người.
Quần chúng vây xem số một: "Nếu như ta không nhìn lầm, nam nhân vừa nãy là Minh Vương đúng không?"
"Ngươi không nhìn lầm."
Mặt của quần chúng vây xem số hai có chút đăm chiêu: "Ở Kinh thành, Minh Vương là diêm vương! Mà vừa nãy chúng ta nhìn thấy gì? Có phải chúng ta sống lâu quá rồi hay không?"
Có thể đường đường nhìn thấy Minh Vương, ở bên đường "cưỡng hôn" một nữ nhân yếu đuổi...
Quả nhiên là "sống lâu mới gặp"!
Quần chúng vây xem số ba: "Nhưng cô nương kia là ai?"
Bọn họ nghe nói, tình cảm phu thê của Minh Vương và Minh Vương phi không được hòa thuận.
Như vậy cô nương mà Minh Vương hôn nồng nhiệt bên đường, còn thân mật mà bảo vệ riêng tư của nàng, rốt cuộc là ai?
"Rốt cuộc cô nương may mắn kia là ai? Ta hâm mộ muốn chết!"
Quần chúng vây xem số bốn, là một bà cô trung niên. Bà ta gắt gao nắm chặt hai tay, đặt ở ngực: "Nếu mà là ta, ta chết cũng không hối hận!"
Mọi người khinh thường: "Xi..."