"Ngồi xuống nói chuyện."
Vân Quán Ninh tỉ mỉ quan sát Vân Đinh Lan.
Người này đã đeo phụ kiện tân nương cả rồi, ngày vui nên sắc mặt cũng tươi tắn như hoa đào.
Nhưng mà vẫn mặc y phục cũ, chưa có thay bộ giá y hồng nhạt kia.
"Đại tỷ tỷ nói xem, ta thật sự là làm sai rồi ư?"
Vân Đinh Lan chăm chú lôi tay của người kia, khóc lóc kể lể: "Tuy rằng ta chỉ là gả cho Vương gia để làm trắc phi, nhưng mà thánh chỉ đã ba ra rồi, nói sao đi nữa thì ta cũng là đại diện cho mặt mũi của Tam Vương gia."
"Tần Tự Tuyết làm như thế, không phải là khinh người quá đáng sao?"
Nàng ta siết chặt móng tay của Vân Quán Ninh.
Vân Quán Ninh chỉ cảm thấy lòng bàn tay của người này đều toát một tầng mồ hôi mỏng, dính nhớp nháp.
Nàng ghét bỏ rút tay về: "Nhị muội, không phải là muội sợ rồi đó chứ?"
"Ta làm sao mà sợ chứ? Ta hận không thể lập tức xé nát mặt ở Tần Tự Tuyết đó."
Vân Đinh Lan tức giận đùng đùng: "Nàng ta không chịu nhượng bộ, nhất quyết muốn ta phải xấu mặt, vậy ta cũng sẽ cương với nàng ta tới cùng! Ta thật sự muốn xem thử, cuối cùng ai phải chịu thua ai"
Cuộc hôn nhân này là ý chỉ của hoàng thượng.
Vân Đinh lan dù có ôm bụng tức giận cũng không thể không gả.
Tam Vương phủ không cam lòng như nào đi nữa cũng không thể không cưới.
Vì thế cho dù hôm nay Vân Đinh Lan và Tần Tự Tuyết cho giằng co cả ngày, chuyện này cuối cùng cũng chỉ có thể sống chết mặc bay vậy thôi.
Vân Quán Ninh duỗi tay đỡ lấy gò má: "Có khí chất! Ta thích!"
Vân Đinh Lan mím môi nói: "Nhưng mà đại tỷ, Vương gia không chịu đích thân tới đón ta. Như này đã chứng tỏ trong lòng ngài ấy không có ta, nếu như ta gả đi, thật sự sẽ có một cuộc sống tốt sao?"
Nàng ta có hơi bất an.
"Sao có thể chứ?"
Vân Quán Ninh "an ủi" nàng ta: "Ngươi chớ có suy nghĩ quá nhiều."
"Cho dù trong lòng Mặc Hồi Phong đang giận người, nhưng mà cũng chỉ là nhất thời mà thôi. Trước đó tình cảm của các ngươi rất tốt, còn bền chặt hơn cả sắt thép. Người chỉ cần làm nũng với hắn để cơn khó chịu kia đi qua, vậy hai người các ngươi sẽ không sao nữa rồi."
Nàng như thể người từng trải mà khuyên nhủ Vân Đinh Lan.
"Thật sao?"
Vân Đinh Lan bán tín bán nghi: "Vậy nên, tỷ với Minh Vương gia chính là như thể phải không?"
Vân Quán Ninh: "..."
Đang yên đang lành, lôi đầu nàng vô làm gì?
Tình cảnh của nàng với Mặc Diệp, cũng như vậy sao?
Tuy Vân Đinh lan và Mặc Hồi Phong đáng trách, nhưng mà hai người rốt cuộc vẫn là thật tâm yêu thương nhau.
Nàng với Mặc Diệp...
Nói đến đây lại có chút xấu hổ.
Nàng chỉ là đơn phương một phía yêu Mặc Diệp, yếu đến mức không thể nào tự kiềm chế được, đến mức chết đi sống lại.
Còn Mặc Diệp đối với nàng lại là hận thấu xương, đến mức hận không thể nào giết chết được nàng.
Bây giờ tuy có chút tiến triển tốt rồi.
Nhưng mà Vân Quán Ninh vẫn còn rối rắm, không biết có nên giảng hòa cùng với Mặc Diệp hay không.
Khoảnh khắc nàng bước ra khỏi Thanh Ảnh Viện thì ngoài mặt sẽ hòa thuận với Mặc Diệp, đó là cách phu thê hai người họ đã thỏa thuận để đối ngoại. Tất cả những thứ đó đều là vì nhi tử, chứ không phải vì bản thân nàng.
Chỉ là trong lòng nàng vẫn luôn có vách ngăn.
Gương đã vỡ làm sao có thể lành?
Coi như là có dán dính lại với nhau đi nữa, nhưng mà vết nứt vẫn luôn hằn ở đó, vĩnh viễn không lu mờ được.
Mặc Diệp lấy lòng nàng, càng lúc càng rõ ràng.