Chương 57: Nghịch chuyển
Nam Cung Nguyệt là công chúa Đông Quận, mà ở Đông Quận sản xuất rất nhiều đồ thêu.
Nàng ta đã cất lời rồi, Đức Phi hất hất tay, vẻ ghét bỏ trong mắt cũng không che giấu được nữa: "Con nhìn đi."
Cái món đồ hèn mọn này!
Vào sinh thần của bà ta lại tùy tiện mang một bức tranh thêu tới, cũng không biết ngày thường Diệp nhi giáo huấn nàng ta ra sao nữa, hôm nay hại bà ta cũng mất mặt theo thế này!
Đức Phi thoáng nhìn Vân Quán Ninh bằng ánh mắt ghét bỏ.
Chu Oanh Oanh bày ra ánh mắt khôi hài, bắt đầu xem kịch.
Mặc Phi Phi dựa sát vào người của Đức Phi, liếc nhìn Vân Quán Ninh bằng ánh mắt phức tạp.
Lời đến bên miệng cũng nuốt ngược trở vào, không đứng ra nói giúp nàng.
Tần Tự Tuyết bày ra vẻ bàng quan, Mặc Du Du cũng thờ ơ như không phải chuyện của mình.
Đám nam nhân lại càng không ai lên tiếng.
Ngoại trừ Mặc Diệp liếc mắt nhìn Vân Quán Ninh ra, mấy vị lệnh phụ ngồi đó cũng không có mở miệng. Đức Phi nương nương rõ ràng là đang không vui, bọn họ vẫn không nên tự chuốc họa vào thân thì tốt hơn.
Nô tài mang bức tranh thêu đến trước mặt Nam Cung Nguyệt.
Nàng ta đưa tay ra, cẩn thận vuốt ve bề mặt bức tranh thêu một lúc: "Đường may rất tinh xảo."
"Minh Vương phi, kỹ thuật thêu này muội luyện bao lâu rồi?"
Nam Cung Nguyệt là người đầu tiên chủ động bắt chuyện với Vân Quán Ninh, người kia vội vã đáp: "Không lâu."
"Nghe nói kỹ thuật thêu của đại tẩu là tốt nhất, đúng là múa rìu qua mắt thợ rồi."
"Muội không cần khiêm tốn!"
Nam Cung Nguyệt mỉm cười nhìn Vân Quán Ninh, nói: "Muội rõ ràng là đang giấu nghề mà."
Giấu nghề?
Mọi người nghe được từ này chỉ cảm thấy Nam Cung Nguyệt thật sự đề cao Vân Quán Ninh quá rồi. Chỉ là một bức tranh thêu thôi, có gì hay mà giấu nghề chứ?
Chu Oanh Oanh khịt mũi xem thường.
"Đại tẩu."
Nàng ta bày ra vẻ mặt xem thường nói: "Ta biết trước giờ tẩu là người dễ tính."
"Nhưng mà đường may như này có ai mà không biết? Cái gì mà giấu nghề chứ, ta thấy cũng chỉ có thế thôi."
Mấy người còn lại, ai cũng đều mím môi nở nụ cười nhẹ.
Trong lòng bọn họ cũng có suy nghĩ giống như Chu Oanh Oanh.
Chỉ là không có nói ra mà thôi.
"Không đúng."
Bị Chu Oanh Oanh bắt bẻ, Nam Cung Nguyệt cũng không tức giận, chỉ khẽ lắc đầu. Nàng ta nhìn người kia một cái, dịu dàng giải thích: "Là các người không xem cho kỹ thôi, Minh Vương phi quả thực là giấu nghề."
Dứt lời, chỉ thấy bàn tay trắng nõn của nàng ta lật lại một cái.
Một mặt khác của bức tranh thêu lộ ra ngay trước mặt mọi người.
Vừa nãy ở mặt bên kia là hạc tiên bên đám mây cát tường, nhìn rất sống động.
Nhưng mặt bên này lại chính là một đóa hoa Hải Đường đang khoe sắc nở rộ!
"Đây?"
Đức Phi cũng kinh hãi đứng lên, không dám tin vào mắt mình. Bà ta nhìn chăm chú vào bức tranh thêu này nói: "Đây là?"
"Đức mẫu phi, đây chính là kỹ thuật thêu hai mặt đã thất truyền từ lâu."
Nam Cung Nguyệt đáp.
Lúc nãy khi vừa nhìn thấy bức tranh thêu này, nàng ta đã nhìn chằm chằm vào nó, ngay lập tức phát hiện ra bức tranh thêu này có gì đó không đồng nhất.
Cho dù từ nhỏ, nàng ta đã học tập làm nữ công, nhưng đến giờ cũng chưa thêu ra được một bức tranh thêu hai mặt nào.
Cho nên khi nhìn thấy bức tranh thêu này, trong mắt của nàng ta lộ ra vẻ thán phục.
"Thêu hai mặt?"
Lần này, đến Chu Oanh Oanh cũng không cười nổi nữa, nàng ta nhìn về phía Vân Quán Ninh bằng ánh mắt kinh ngạc.
Sau đó lại quay sang hỏi Nam Cung Nguyệt: "Đại tẩu, tẩu đã xem kỹ chưa? Đây quả thật là thêu hai mặt?"
Tuy rằng nàng ta không biết nhiều về chuyện nữ công, nhưng đã từng nghe qua cụm từ "thêu hai mặt" này rồi.
Đến cả những vị thêu nương giỏi nhất ở trong cung, cũng rất hiếm có người biết kỹ thuật thêu hai mặt.
"Muội tự nhìn đi."
Nam Cung Nguyệt cũng không cần phải giải thích thêm, nàng ta trực tiếp bày ra một mặt khác của bức tranh thêu cho Chu Oanh Oanh xem: "Mặt trước là hạc tiên bên đám mây cát tường, mặt sau là một bông hoa Hải Đường đang nở rộ."
Hạc tiên bên đám mây cát tường là tượng trưng cho phúc thọ bền lâu.
Hoa Hải Đường nở rộ là đại diện cho sự cao quý, thanh tao.
Hoa Hải Đường còn có tên gọi thông thường khác là "hoa Quý Phi", cực kỳ thích hợp hơn với chức vị của Đức Phi.
Chu Oanh Oanh nhìn kỹ thêm chút, bông hoa mắt nói: "Đúng thật, thật sự rất tuyệt vời!"
Nàng ta liếc mắt nhìn bức tranh thêu, lại dời tầm nhìn về phía Vân Quán Ninh, sau lại quay về nhìn bức tranh thêu, rồi tiếp tục ngó mắt nhìn Vân Quán Ninh. Cứ thế mà lặp đi lặp lại nhiều lần, sau cùng mới thán phục đưa lại cho cung nhân.
"Lợi hại!"
Nàng ta thành thật nói với Vân Quán Ninh: "Không ngờ, thê tử của lão Thất lại lợi hại như vậy."
Mọi người: "..."
Tốc độ lật mặt của Hàn Vương phi này quả thật còn nhanh hơn cả lật sách!
Lúc nãy còn châm biếm Minh Vương phi ở trước mặt mọi người, giờ đã thân mật gọi là thê tử của lão Thất rồi.
"Thất đệ muội, muội thật là lợi hại nha!"
Chu Oanh Oanh khen ngợi.
Lại biến thành thất đệ muội rồi.
Cứ như người vừa nãy bị mất mặt không phải là nàng ta vậy.
Mọi người: "..."
Vân Quán Ninh gật đầu khách khí: "Nhị tẩu quá khen rồi."
Nhìn thấy Nam Cung Nguyệt và Chu Oanh Oanh lần lượt nói chuyện với Vân Quán Ninh, Tần Tự Tuyết cũng không ngồi yên được nữa bèn ca ngợi: "Minh Vương phi thật sự là khéo tay bẩm sinh mà."
Nụ cười này, cứ thấy giả dối như thế nào ấy.
Vân Quán Ninh lạnh nhạt đáp: "Không sánh được với Doanh Vương phi."
Tần Tự Tuyết vất vả thu hồi ánh mắt lại.
Mặc Du Du cũng lên tiếng, giọng điệu mềm mại gần giống với Nam Cung Nguyệt nói: "Hóa ra Thất đệ muội lợi hại như vậy, hôm nào dạy ta kỹ thuật thêu hai mặt này đi."
Tuy nàng ta lớn tuổi hơn Mặc Diệp và Vân Quán Ninh, nhưng cũng chỉ là lớn hơn mấy tháng tuổi thôi.
"Chỉ cần Ngũ hoàng tử không chê."
Vân Quán Ninh không từ chối.
Khi nãy Mặc Diệp vẫn còn đang nghĩ ngợi, Vân Quán Ninh sẽ thoái lui bằng cách nào đây.
Hắn không biết cái gì gọi là thêu một mặt hay thêu hai mặt, nhưng nhìn thấy đám người Nam Cung Nguyệt kinh ngạc như thế, hắn lập tức biết được bức tranh thêu hai mặt này khẳng định là không hề đơn giản.
Mặc Diệp ngồi vững như Thái Sơn, trên mặt lại thấp thoáng có chút tự hào.
Hắn nhìn qua Mặc Phi Phi một cái.
Nàng ta lập tức bĩu môi, nắm lấy ống tay áo của Đức Phi mà nói: "Mẫu phi, người xem xem."
"Thất tẩu lợi hại như vậy, mẫu phi cũng nên khen thưởng Thất tẩu đã bỏ công sức ra mới đúng."
Đức Phi kinh ngạc nhìn nàng ta: "Phi Phi, con không sao đó chứ?"
Nữ nhi bảo bối lại nói đỡ cho Vân Quán Ninh?
Lại còn ra mặt nói giúp cho người đã hại nàng ta, người mà nàng ta hận thấu xương?
Tần Tự Tuyết cũng hơi ngước mắt nhìn lên.
Mặc Phi Phi hơi ngượng ngùng cúi đầu nói: “Mẫu phi, nhi thần cũng chỉ là thán phục chuyện Thất tẩu lại còn có kỹ thuật thêu đỉnh cao như vậy thôi!”
Lúc này, Mặc Diệp cũng mở miệng nói: "Mẫu phi."
"Vì bức tranh thêu này mà đầu ngón tay của Ninh nhi đã bị đâm trúng vô số lần đó."
Hắn chậm rãi nói.
Chỉ cần nghe một tiếng "Ninh nhi" kia ở trong miệng hắn nói ra, Vân Quán Ninh lại cảm thấy lạnh sống lưng, sởn gai ốc.
Đầu ngón tay bị đâm trúng?
Bị bọn họ nói quá, mặt nàng cũng đã có chút đỏ lên rồi.
Có trời mới biết đến một cây kim nàng cũng chưa có cầm tới, bức tranh thêu hai mặt này là nhờ vào "không gian đại ca" làm ra giúp nàng, dùng để mượn hoa dâng Phật.
Nghe thấy bọn họ đều nói đỡ cho Vân Quán Ninh, trong lòng Đức Phi có chút không vui.
Nhưng vẫn không có biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ là dặn dò cung nữ phía sau: "Nếu đầu ngón tay bị đâm trúng, vậy Tế Vũ, mang bình Bách Hoa Lộ của bổn cung ra đây thưởng cho Minh Vương phi."