Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y

“Đừng sợ, bảo bối.” 

Vân Quán Ninh đề nỗi lo sợ trong lòng xuống, nàng dịu dàng nói: “Đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.” 

“Khi mẫu thân còn nhỏ cũng hay gặp ác mộng. Bà ngoại đã nói cho ta biết rằng giấc mơ sẽ trái ngược với hiện thực. Con mơ thấy mẫu thân biến mất, vậy chứng tỏ là mẫu thân sẽ mãi mãi ở bên Viên Bảo” 

Nàng lấy tay véo nhẹ vào má Viên Bảo: “Con mơ thấy có người rượt mình, tôi phải nhảy xuống dưới vực sâu, vậy có nghĩa là tất cả mọi người đều sẽ thích con, đều muốn bảo vệ con thật tốt.” 

“Con phải nhớ kỹ, mẫu thân sẽ ở bên con mọi lúc mọi nơi, mãi mãi không xa rời.” 

Giọng nói của nàng vừa êm dịu lại nhẹ nhàng. So với dáng vẻ hung hăng như hổ cải thường ngày thì đúng là một trời một vực. 

Như Yên không nhịn được lại quay đầu nhìn nàng một cái. 

Nhưng nàng ấy lại nhìn thấy ánh mắt lấp lánh rơm rớm nước mắt của Vân Quán Ninh. Hai hàng lệ chảy xuống từ khóe mắt nàng, khuôn mặt nàng u uất như đang chứa một nỗi buồn nào đó. 

Trong giờ phút đó, lòng Như Yên dâng lên cảm giác sợ hãi. 

Nàng ấy cứ có cảm giác rằng đêm nay Vương phi có gì đó khác thường. 

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi? 

Vân Quán Ninh giơ tay lau khô nước mắt, cúi đầu nhìn xuống thì thấy Viên Bảo đã ghé đầu vào ngực nàng ngủ một lần nữa rồi. 

Lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nàng ôm Viên Bảo vào lòng rồi nhẹ nhàng đặt Viên Bảo lên giường, sau đó đắp chăn cho thằng bé. 

Đêm đó, Vân Quán Ninh nằm quạt cho Viên Báo cá đêm, nàng không ngủ một chút nào. 

Sáng sớm hôm sau, sắc mặt của Vân Quán Ninh quả nhiên không tốt. 

Như Ngọc đã sớm đợi ở bên ngoài cửa để đón Viên Bảo đến Cố gia. 

Thấy nàng ra ngoài thì hắn ta do dự mãi nhưng vẫn mạnh dạn bước lên nói: “Vương phi, tối hôm qua chủ tử có gửi cho người một cây trâm, tại sao người lại không nhận?” 

“Tại sao ta phải nhận nó chứ?” 

Vân Quán Ninh nhìn hắn đầy khó hiểu. 

“Đây là lần đầu tiên chủ tử nhà thuộc hạ tặng đồ cho người khác. Lần trước Như Mặc đã phải lục lọi tìm kiếm ở khắp kinh thành để tìm được đồ tốt tặng cho Vương Phi, Vương Phi không nhận thì thuộc hạ cũng không nói làm gì nữa.” 

Như Ngọc lấy thêm dũng khí, lại nói: “Nhưng Vương Phi có biết là trâm ngọc lần này quý giá thể nào không?” 

Quý giá? 

“Chẳng lẽ người đang chê ta không biết nhìn hàng?” Vân Quán Ninh nói. 

Nhìn cái tỷ lệ và hoa văn khắc trên cây trâm kia đi, có cho thêm tiền nàng cũng không thèm lấy đâu nhé! 

“Không phải đầu, Vương Phi, người hiểu lầm rồi.” 

Như Ngọc vội vàng xua tay: “Cây ngọc trâm kia là do chủ tử tự tay điêu khắc. Làm tốn mất mấy ngày mấy đêm đó ạ, tay của chủ tử bị dao khắc làm rách hết rồi.” 

Nghe thấy thế, Vân Quán Ninh dừng bước lại: “Ngươi nói cái gì cơ?” 

Nàng quay đầu lại nhìn Như Ngọc với thái độ nửa tin nửa ngờ: “Trâm này là Mặc Diệp tự tay khắc sao?” 

“Dạ đúng” 

Như Ngọc vò đầu: “Tôi hôm qua Như Mặc nói rằng vì bị Vương phi cự tuyệt nên chủ tử cứ như hồn xiêu phách lạc. Đêm hôm qua người còn dành cả một đêm để khắc ngọc trâm” 

“Thuộc hạ cảm thấy bất bình thay cho chủ tử” 

Mọi chuyện thật ra là thế này, hôm qua khi Mặc Diệp về đến phủ thì nhìn có vẻ gì đó không ốn. 

Nhưng Như Mặc lại chẳng nói cho hắn ta biết đầu đuôi câu chuyện. 

Thế là Như Ngọc không sợ chết tiến lên hỏi chủ tử nhà mình xem sự tình thế nào. 

Lúc đó mà lại hỏi thì chẳng phải đang xát muối vào nỗi đau của Mặc Diệp sao? 

Vậy nên, không ngoài dự đoán, Như Ngọc biến thành bao cát để hắn trút giận. 

Như Ngọc rất oan ức. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!