Nếu không chỉ e là hắn đã bị đá văng xuống giường rồi, có khi là bị đá đến hộc máu luôn không chừng.
Không ngờ, đôi chân nhỏ nhắn mà hằng đêm hắn đều ôm trong lòng đó lại có sức lực lớn như vậy.
Mặc Diệp chống cằm, đăm chiêu nhìn chân của Vân Quán Ninh.
Chương ngự trù và Giả ngự trù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng để muỗng xuống.
Hoàng ngự trù bị đạp lăn quay, hộc một ngụm máu lớn, qua thật lâu mới chật vật bò dậy: "Minh Vương phi, oan, oan cho nô tài quá"
"Oan?"
Vân Quán Ninh cười lạnh: "Vậy sao người lại không dám ăn cháo hạt ý dĩ đậu đỏ?"
"Nô tài, nô tài..."
Ánh mắt Hoàng ngự trù hoảng loạn, chột dạ cúi đầu không biết nên giải thích như thế nào.
"Có phải là người đã biết được từ trước, canh gan cừu và cháo đậu đỏ tương khắc với nhau, nếu một người ăn chung hai loại thức ăn này thì sẽ bị ngộ độc, cho nên mới không dám ăn?"
Nghe tới đây, Chương ngự trù và Giả ngự trù đều kiểu: "?"
Minh Vương phi là đang dùng bọn họ làm mồi nhử để câu cá ư?
Ép bọn họ cùng ăn chính là vì để thủ phạm lòi đuôi?
Thủ phạm chính là Hoàng ngự trù?
Hắn ta biết rõ hai loại thức ăn này tương khắc, vì thế nên không dám ăn?
May mà lúc nãy Giả ngự trù còn muốn chứng minh sự trong sạch của mình, cho nên cứ hết muỗng này tới muỗng khác mà ăn tới mức... Giả ngự trù nôn khan một tiếng, vội vã đưa tay bấu lấy cuống họng của mình.
Cố gắng nôn ra hết mấy thứ khi nãy đã ăn ra ngoài.
Nhìn thấy thế, Chương ngự trù cũng làm theo y hệt.
Vân Quán Ninh liếc mắt nhìn bọn họ: "Đừng tốn sức nữa, không nôn ra được
đâu."
Hai tên ngự trù: "Hoàng thượng, cứu mạng!"
Mặc Tông Nhiên hừ lạnh một tiếng, chỉ lơ đi như thể không nghe thấy.
Hai tên cẩu nô tài này, tội sơ ý bất cẩn cũng nên phải phạt.
Hoàng ngự trù không ngờ Vân Quán Ninh có thể nghi ngờ hắn ta chỉ trong thời gian ngắn như vậy. Thậm chí chỉ với một bát cháo hạt ý dĩ đậu đỏ, cũng có thể định tội được hắn ta.
Ánh mắt của nàng lạnh như băng tuyết, giống như là quỷ dữ.
Hoàng ngự trù không dám đối mặt với nàng, liên tục bò bên chân của Mặc Tông Nhiên: "Hoàng thượng, oan cho nô tài!"
"Nổ tài làm ở Ngự Thiện phòng nhiều năm, chưa từng dấy lên bất kì lòng tham nào. Hoàng thượng, xin người minh xét!"
"Ý của ngươi là, bản Vương Phi vụ oan cho ngươi?"
Vân Quán Ninh nở nụ cười dè bỉu: "Hoàng ngự trù, ngươi hãy nghĩ kỹ rồi nói."
"Ngươi hãm hại mẫu phi, vốn đã tội đáng muốn chết rồi. Hơn nữa còn dám nói bản Vương Phi là vu oan cho ngươi, tội chồng thêm một bậc, sẽ kéo theo cửu tộc của ngươi."
Nàng hờ hững uy hiếp.
Hoàng ngự trù hoảng loạn vô cùng, không nói ra được một câu xin tha đàng hoàng.
Người không có nhân tính thì chỉ có thể lấy người thân ra mà uy hiếp.
Trừ phi, là kẻ đó đã hoàn toàn mất sạch nhân tính.
Quả nhiên, Hoàng ngự trù vẫn còn sót lại chút nhân tính.
Hắn ta bỗng ngưng miệng lại không dám nói thêm nữa, Vân Quán Ninh tiếp tục cười lạnh: "Là tự ngươi khai rõ đầu đuôi mọi chuyện ra, hay là chờ bản Vương Phi đánh tới người phải nói?"
"Có đồng bọn không? Lại là kẻ nào dám sai ngươi hãm hại mẫu phi?"
Hoàng ngự trù không dám trả lời, hốt hoảng cúi đầu, tránh né cái nhìn của Vân Quán Ninh.
"Ngươi không nói?"
Vân Quán Ninh híp mắt, bên trong lóe lên một tia nguy hiểm: "Vậy cũng đừng trách bản Vương Phi không khách khí!"
"Người đâu, lôi cả nhà của Hoàng ngự trù tới đây, đánh từng người một ở trước mặt của hắn! Đến khi nào hắn thành thật khai báo mới thôi."
Đừng trách nàng tàn nhẫn.
Người ta là dao thớt, còn mình là cá thịt.
Nếu như muốn trở mình, vậy người nhất định phải là dao thớt, chứ không phải là thứ nằm trên dao thớt.