Du Nhị bị bịt miệng và trói gô, vứt bên chân Vân Quán Ninh.
Thấy nàng đến gần, cả người hắn ta run rẩy, trong miệng phát ra tiếng "ú ớ" úp úp mở mở, không nghe rõ rốt cuộc đang nói gì.
Nhưng sự hoảng loạn trong mắt hắn ta, vừa nhìn đã thấy.
"Vương phi, tiếp theo..."
Như Mặc còn chưa nói xong, đã thấy nàng xua tay: "Ngươi lui xuống đi, ở đây giao cho ta là được."
"Nhưng Vương phi..."
Như Mặc lo lắng Du Nhị này sẽ làm gì Vân Quán Ninh.
Vừa mở lời, đã đối diện với đôi mắt trong veo của nàng: "Sao vậy? Ngươi sợ ta ngay cả tên rác rưởi này cũng không đối phó được sao?"
Như Mặc thấy thái độ nàng kiên quyết, hắn ta cũng đành phải quay người đi ra ngoài.
Trong sân, chỉ có hai người Vân Quán Ninh và Du Nhị.
Nàng vô cùng hứng thú ngồi xổm xuống, nhìn ánh mắt sợ hãi của Du Nhị, rút khúc gỗ đen sì trong miệng hắn ta ra: "Du Nhị à Du Nhị, còn nhận ra ta không?"
Du Nhị lắc đầu, tỏ ý không nhận ra.
"Không nhận ra cũng không sao cả."
Vân Quán Ninh chậm rãi rút một thanh chủy thủ trong ngực ra.
Nàng rút chủy thủ ra khỏi vỏ, chầm chậm nhắm vào cổ họng của Du Nhị: "Bây giờ thì sao? Chắc đã nhận ra ta rồi chứ?"
Du Nhị run bần bật, sau đó lại bắt đầu khóc nức nở!
"Minh Vương phi, tiểu nhân biết sai, tiểu nhân biết sai rồi!"
"Xem ra, người nhận ra ta."
Vân Quán Ninh lúc này mới hài lòng gật đầu, kéo một cái ghế ra ngồi trước mặt Du Nhị, giẫm chân lên ngực hắn ta: "Có một chuyện bổn Vương phi không hiểu."
"Ban đầu, rõ ràng ta bảo người nghĩ cách đến hù dọa cửu công chúa một chút."
Nhắc đến chuyện năm đó, mặt Vân Quán Ninh nóng như lửa.
Nguyên nhân đúng là ngu xuẩn!
Bị Vân Đinh Lan khiêu khích vài ba câu, tin vào cái gọi là mưu kế hay của nàng ta, bèn hạ độc thủ với Mặc Phi Phi.
Nhưng lúc đó nàng cũng không muốn làm gì Mặc Phi Phi thật.
Mà chỉ định hù dọa nàng ta một chút.
Ai biết được nàng tìm Du Nhị đến, lại suýt nữa bôi nhọ thanh danh của Mặc Phi Phi!
"Lúc đó, bổn Vương phi cho ngươi một số bạc lớn. Ai biết người tìm mấy tên bằng hữu xấu xa, lại suýt nữa vấy bẩn cứu công chúa thật."
Dưới chân nàng ra sức xoáy vào ngực Du Nhị vài cái: "Nói! Là ai sai khiến?"
Du Nhị bị đau, lập tức kêu lên thảm thiết!
"Minh Vương phi tha mạng! Ban đầu, ban đầu tiểu nhân ghi nhớ kỹ lời dặn của người, hoàn toàn không làm gì cửu công chúa..."
"Ngươi còn muốn ngụy biện?"
Vân Quán Ninh tiếp tục ra sức: "Nếu không phải Vương gia đến kịp, cứu được cứu công chúa, người còn dám hất mặt trước mặt ta, nói rằng người ghi nhớ kỹ lời dặn của ta sao?"
Nếu không phải vì lấy chứng cứ.
Nàng còn muốn nhảy lên, giẫm chết tên lưu manh không biết xấu hổ này!
Du Nhị lại tiếp tục kêu thảm thiết.
"Nói, là ai sai khiến người làm như vậy?"
Vần Quản Ninh tức giận chất vấn.
Du Nhị cắn chặt răng, ngoại trừ kêu thảm thiết cũng không muốn khai ra chữ nào.
"Xem ra, người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không?"
Vân Quán Ninh rút chân về, chủy thủ trong tay như có như không, nhẹ nhàng gõ lên tay vịn trên ghế: "Để ta nghĩ thử xem, làm sao cạy miệng ngươi!"
Thấy thanh chủy thủ đó lóe ra ánh sáng sắc lạnh dưới ánh nắng, Du Nhị cũng đang run rẩy trong lòng.
"Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi không thành thật khai báo, hôm nay ta phải khiến người sống không được chết cũng không xong!"
Nàng từ trên cao nhìn hắn ta, lạnh lùng phun ra vài chữ.
Du Nhị chắc chắn, một nữ nhân như nàng sẽ không dám làm gì hắn
ta.
Dù sao thì người trong kinh thành có ai không biết, vị Minh Vương phi này là một chủ nhân đầu óc ngu si tứ chi phát triển chứ?
Thế là hắn ta cứng đầu cứng cổ giả chết.
"Trước đây ta từng nghiên cứu cách làm sao để cắt từng miếng thịt người ra mà không tắt thở chết. Nhưng vẫn chưa tìm được người làm thí nghiệm, đích thân thực hiện thử”.
Giọng nói của nàng lạnh như băng.
Giọng điệu cũng rét lạnh, giống như cơn gió lạnh từ đằng sau thổi
đến.
Du Nhị lại tiếp tục rùng mình, kinh hồn bạt vía nhìn chủy thủ trong tay nàng: "Minh Vương phi, người, người sẽ không cắt thịt tiểu nhân thật chứ?"
"Sao lại không thể?"
Vân Quán Ninh hỏi ngược lại, bật cười hung ác: "Đúng lúc hậu viện của ta còn nuôi một con chó dữ".
"Thịt trên người người lại có thể cho nó nhét kẽ răng."
Lời nói tàn độc gì đó, đương nhiên là nàng bịa ra, cố tình hù dọa Du Nhị.
Thấy vẻ mặt hắn hoảng sợ, co quắp trên mặt đất run lẩy bẩy, Vân Quán Ninh mỉm cười: "Ta lần đầu làm chuyện này đó! Lát nữa có ra tay hơi nặng, ngươi cũng đừng kêu đau."
Nói xong, nàng vén ống tay áo, làm ra vẻ muốn bắt đầu từ cánh tay của Du Nhị: "Xuống đao từ chỗ này đi."
"A."
Thấy Vân Quán Ninh đến gần, Du Nhị bị dọa kêu lên thảm thiết!
Mặt mày hắn tái mét, hoảng loạn xin tha: "Minh Vương phi, tha cho tiểu nhân đi! Tiểu nhân sẵn lòng khai báo, sẵn lòng khai báo!"
Đáng tiếc, bây giờ Vân Quán Ninh không muốn nghe nữa.
"Hay là, bắt đầu từ chân đi, trên chân nhiều thịt."
Nàng cầm chủy thủ, khoa tay múa chân trên bắp chân Du Nhị.
Hắn đang bị trói gì nhưng vẫn giãy giụa điên cuồng trên mặt đất, cố gắng thoát khỏi hai tay Vân Quán Ninh: "Minh Vương phi, tất cả những chuyện này, tất cả đều do Doanh Vương phi ở đằng sau xúi giục!"
"Doanh Vương phi?"
Động tác trên tay Vân Quán Ninh chợt dừng, nhướng mày nhìn hắn ta: "Ngươi to gan thật!"
"Lại dám vu oan Doanh Vương phi! Ngươi nên biết đây là chuyện mất đầu!"
"Không có! Tiểu nhân không có vu oan Doanh Vương phi, tất cả mọi chuyện quả thật là Doanh Vương phi xúi giục..."
Giọng nói sợ hãi của Du Nhị cũng đang run rẩy.
"Phải không? Vậy ngươi lại nói thử xem, Doanh Vương phi sai khiến người thế nào?"
Nàng ngồi lại chỗ cũ, chơi đùa chủy thủ trong tay: "Nếu ngươi dám nói dối, ta sẽ cắt lưỡi người cho chó ăn!"
Tuy giọng điệu nàng nhẹ nhàng, nhưng sự uy hiếp trong lời nói lại khiến người ta sởn tóc gáy!
Cổ của Du Nhị chợt mát lạnh, hắn ta vội rụt cổ lại, thành thật khai báo chuyện năm đó.
"Ban đầu, người tìm tiểu nhân, bảo tiểu nhân hù dọa cửu công chúa. Tiểu nhân, tiểu nhân vốn là làm theo sự căn dặn của người, nhưng ai biết người vừa đi, Doanh Vương phi đã xuất hiện..."
Tần Tự Tuyết nói, bảo hắn ta nhất định phải cướp đi sự trong sạch của Mặc Phi Phi.
"Lúc đó tiểu nhân không tuân theo, nhưng Doanh Vương phi cho tiểu nhân rất nhiều bạc."
Du Nhị run rẩy, ngập ngừng nói: "Còn nói, nếu tiểu nhân dám tố cáo với bất kỳ ai, thì sẽ khiến tiểu nhân, chết không có chỗ chôn!"
Bốn năm trước, Du Nhị cũng chỉ là một tên tiểu tử mười mấy tuổi.
Tuy là lưu manh trên phố, ngày thường ức hiếp bách tính cưỡng đoạt dân nữ, mềm nắn rắn buông.