Tất cả những điều này là bởi vì nàng có hoàng thượng chống lưng!
Mạt Lị nhảy cẫng lên vì sung sướng, bước nhanh đến đó, trong lòng nghĩ công chúa lần này đã có chỗ dựa vững chắc rồi.
Vân Quán Ninh thu hồi ánh mắt, sau đó an ủi Mặc Phi Phi: "Muội yên tâm đi, tỷ vừa rồi ở trong Ngự Thư phòng, đã gặp phụ hoàng rồi."
"Phụ hoàng đã nói người sẽ không gả muội cho Tôn Đại Cường"
"Có thật không?"
Mặc Phi Phi vui vẻ trở lại!
Nhưng ngay sau đó nàng ta lại ủ rũ: "Nếu phụ hoàng không muốn gả muội cho Tôn Đại Cường, vậy tại sao muội đến gặp người, người thà gặp Tôn Đáp Ứng cũng không muốn gặp muội chứ?"
Nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của nàng ta, Vân Quán Ninh lắc đầu: "Không phải là không muốn gặp muội."
"Mà là phụ hoàng đã nói... Vì muội khóc mãi không thôi, phụ hoàng không dám gặp muội."
Vân Quán Ninh biến nguyên câu nói của Mặc Tông Nhiên mỹ hóa đi một chút.
Để cho Mặc Phi Phi biết, đó là vì Mặc Tông Nhiên chê nàng ta khóc trong quá phiền lòng nên không muốn gặp nàng ta, sợ là nàng ta lại muốn khóc.
"Nhìn muội đi, hai ngày nay muội khóc không ngừng, hai mắt sưng lên. Nếu muội cứ khóc như vậy, làm sao phụ hoàng dám gặp muội chứ?"
Mặc Phi Phi xấu hổ cười cười: "Không phải là vì muội đang buồn sao?"