Lần này quả nhiên trong mắt của hắn ta đã trống không. Khuôn mặt tràn ngập máu tươi, sau khi mất đi hai con mắt hốc mắt nhìn trống trơn trông khá là quái dị.
Tôn Đại Cường đau đến chết lặng, hắn ta muốn kêu khóc nhưng cũng chẳng ra tiếng.
Giọng nói phát ra khàn khàn rất khó nghe.
Khóc lóc hay cầu xin tha thứ đều không được vì cuống họng hắn ta đã sưng lên.
Lúc nãy khi bị móc mắt Tôn Đại Cường kêu la như là heo bị cắt tiết.
Vân Quán Ninh đạp đạp vào người hắn ta: "Chưa chết chứ?"
Hắn lẩm bẩm một tiếng, thân thể bỗng nhiên nhúc nhích.
Tôn Đại Cường không thể ngờ rằng vị Vương phi người tựa thiên tiên này vừa mở miệng ra là chém chém giết giết, móc mắt người cho chó ăn...
Cái sự tương phản thật đáng sợ!
Hắn ta còn chưa gặp nàng bao giờ chứ đừng nói đến chuyện có quan hệ gì với nàng.
Nếu không có mâu thuẫn gì thì tại sao nàng lại ra tay độc ác với hắn ta như thế?
Mất đi trong mắt Tôn Đại Cường không nhìn thấy gì, trong lòng lại càng thêm thấp thỏm lo
âu.
"Ngươi rất sợ hãi?"
Thấy thân thể hắn ta run rẩy, Vân Quản Ninh cười lạnh: "Hôm nay chẳng thể trách bổn Vương Phi, có trách thì hãy trách muội muội tốt Tôn Đáp ứng của ngươi."
Thân thể Tôn Đại Cường cứng đờ.
Muội muội đã chọc vào vị Minh Vương Phi này?
Hôm nay hắn ta phải chịu tội thay muội muội?
“Ném hắn ra khỏi cung đi."
Vân Quán Ninh ghét bỏ nhìn Tôn Đại cường ta đang sợ hãi run rẩy giống như một bãi bùn nhão mà ngã trên mặt đất, rồi phân phó cho Ngự Lâm Quân.
Tôn Đại Cường cứ như thế bị mang đi.
Hắn đột nhiên tiến cung, rồi cũng đột nhiên xuất cung.
Thắng người mà đến, nằm ngang mà ra.
Lúc đến dương dương tự đắc, lúc về bụi bám đầy người.
Khi tin tức này truyền đến tai Tôn Đáp Ứng, nàng ta điên cuồng chạy tới Ngự Thư Phòng giống như một kẻ điên...
Vân Quán Ninh đồ tiện nhân!