Mặc Phi Phi vẫn còn đang chờ ở Vương Phủ, thấy hắn một mình quay lại, nhịn không được trợn mắt hỏi: “Thất ca ca, huynh không đón tẩu tử và Viên Bảo về sao?”
“Nàng ta không chịu về.”
Cho dù có chịu thừa nhận hay không, bản thân Mặc Diệp cũng cảm nhận được toàn thân hắn đang bộc phát ra sự suy sụp.
Hắn đi ngang qua người Mặc Phi Phi, ngồi ở đại sảnh.
Biết tâm trạng của hắn không tốt, Mặc Phi Phi cũng không dám tùy tiện lên tiếng.
Nàng ta chỉ nhẹ giọng an ủi hắn vài câu, rồi về cung báo tin với Mặc Tông Nhiên và Đức Phi.
Mặc Phi Phi vừa rời đi, Như Ngọc và Như Mặc cũng bước vào bẩm báo, nói là tìm khắp Kinh thành cũng không thấy vương phi và tiểu công tử.
“Không cần phải tìm nữa, bản vương biết bọn họ đang ở đâu.”
Mặc Diệp cau mày, nhìn lá trà đang trôi trong ly, ánh mắt buồn bã, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
“Chủ tử, người biết sao?”
Như Ngọc kinh ngạc: “Vậy tại sao không trói vương phi về?”
Như Mặc đấm hắn ta một cái.
Như Ngọc lập tức đổi cách nói: “Ý của thuộc hạ là sao chủ tử không dẫn vương phi và tiểu công tử về?”
BIết ở đâu mà còn bảo bọn họ đi lục soát khắp Kinh thành. Như vậy không phải là có ý muốn để mọi người biết Minh Vương phi đã bỏ nhà ra đi sao?
Mặt mũi của chủ tử, mặt mũi của Minh Vương Phủ còn đâu nữa?
Cứ vậy mà để người khác xem trò cười sao?
Mặc Diệp ngước mắt lên nhìn hắn ta, vừa định mở miệng thì ai ngờ…
Một tiếng vang “bùm bùm” truyền đến từ hậu viện!
Cả Vương Phủ lúc này yên lặng vô cùng.
Hạ nhân trong phủ đều biết vương phi đã bỏ nhà ra đi rồi, còn mang theo người con cưng của vương gia – tiểu công tử Viên Bảo.
Vương gia nhà họ giống như một quả bom hẹn giờ, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Hạ nhân không ai dám manh động, đến di chuyển cũng không dám phát ra tiếng động, chỉ sợ không cẩn thận là chọc tức con sư tử này.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!