Tên nam nhân chết tiệt này, thật sự làm nàng tức chết rồi!
Cuối cùng Mặc Diệp cũng cảm nhận được, Triệu hoàng hậu và Đức phi bị nàng làm cho tức đến bệnh là như thế nào.
Lúc này hắn tức giận đến mức huyệt thái dương nhảy dựng lên “thình thịch”, trong đầu cũng đau nhức từng cơn.
Tim hắn dường như cũng co lại, tức giận đến mắt cũng đỏ bừng!
“Vân! Quán! Ninh!”
Mồm miệng nàng lợi hại!
Không những dám tranh cãi, lại còn nói mười câu cãi lại mười câu. Cứ tiếp tục thì ai chịu nổi?
Nhìn thấy đôi môi mỏng của nàng không ngừng mấp máy không thể khép lại, Mặc Diệp không nhịn được nữa… Một tay hắn ôm lấy gáy của Vân Quán Ninh.
Sau đó hùng hổ dồn ép nàng.
Bàn tay còn lại siết chặt eo nhỏ của nàng.
Hành động đột ngột của hắn khiến Vân Quán Ninh choáng váng.
Nàng không sợ hãi. Suy cho cùng nàng vẫn là một phụ nữ xuyên đến từ thế kỷ hai mươi mốt. Chẳng lẽ nàng còn sợ hay sao?
Chẳng qua, nhìn hàng mi rung động của nam nhân, nàng bỗng chốc kinh ngạc.
Sau khi định thần lại, nàng đẩy mạnh Mặc Diệp.
Thế nhưng sức của tên nam nhân này thật lớn, cứ như đã uống thuốc tăng lực vậy.
Dù Vân Quán Ninh có vùng vẫy cỡ nào, hắn vẫn bất động.
“Đừng, Mặc Diệp, tên khốn khiếp này! Đừng…”
Vân Quán Ninh mơ hồ mắng một câu.
Thấy hắn vẫn không có ý buông nàng ra, Vân Quán Ninh trợn tròn mắt, bàn tay nhỏ nhắn tà ác vươn tới thắt lưng hắn…
Tám khối cơ bụng thì làm sao?
Phần thịt mềm ở thắt lưng vẫn phải bị đau thôi!
Bàn tay nàng tập trung vào phần thịt mềm mại ở eo hắn, cổ tay dùng sức vặn mạnh. Cơ thể Mặc Diệp chấn động, nhưng hắn vẫn không buông tay.