Chỉ là bệnh Mặc Vĩ đã bị bệnh nhiều năm như thế, thực sự là đã tới mức có uống bao nhiêu thuốc cũng vô phương cứu chữa rồi. Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin của Vân Quán Ninh, ông ta ảo não phất ống tay áo nói: "Con cứ tận lực mà thử đi."
"Nếu như con có thể chữa khỏi cho Lão Tứ, trẫm sẽ trọng thưởng hậu hỉ."
"Phụ hoàng, đây là người nói đó."
Vân Quán Ninh vén ống tay áo lên, bày ra vẻ "anh em chí cốt" mà đi tới trước mặt Mặc Tông Nhiên.
Nếu như lý trí không trở về kịp lúc, có lẽ nàng đã đưa tay choàng vào tay Mặc Tông Nhiên luôn rồi.
Trước ánh mắt ngờ vực đó của Mặc Tông Nhiên, Vân Quán Ninh ngượng ngùng thu cánh tay lại, vuốt ông tay áo xuống nói: "Ý nhi tức là, phụ hoàng là quân tử, đã nói ra rồi nhất định phải giữ lời."
Nàng cười "ha ha" hai tiếng, lùi về bên cạnh Mặc Diệp.
"Phụ hoàng, nếu như không còn chuyện gì nữa thì tụi con xin cáo lui trước! Phụ hoàng nhất định phải bảo trọng long thể, uống thuốc đúng hạn nha."
Vân Quán Ninh căn dặn, kéo Mặc Diệp bỏ của chạy lấy người.
Nhìn bóng dáng hai người kia rời khỏi, Mặc Tông Nhiên cũng bất lực lắc đầu: "Nha đầu này..."
Lúc Vân Quán Ninh và Mặc Diệp xuất cung thì đã là hoàng hôn.
Thấy nữ nhân đi bên cạnh mình thi thoảng cứ thở dài thườn thượt, Mặc Diệp thật sự là nhịn không nổi mới quay đầu, nhíu mày nhìn nàng: "Răng người bị đau à?"
"Không phải người ta nói rằng đau thì đều muốn hát sao?"
Vân Quán Ninh liếc mắt nhìn hắn: "Bộ ta là đang hát hả?"
"Vậy thì là cổ họng bị đau."
Mặc Diệp không cảm xúc nói.
Vân Quán Ninh nắm lấy cánh tay của hắn: "Mặc Diệp, người quan tâm ta thì cứ việc nói thẳng đi, hà cớ gì phải lòng vòng như vậy. Người chỉ cần hỏi nhẹ ta làm sao vậy, ta nhất định sẽ trả lời ngươi."
Mặc Diệp nhìn thấy cánh tay hư hỏng kia của nàng, cụp mắt nói: "Vậy ngươi sao thế?"
Đây rõ ràng là thừa nhận, hắn đang quan tâm nàng?
Vân Quán Ninh bỗng cảm thấy vui.
Giống như nắm được cơ hội, nàng nhíu mày cười nói: "Ta không thèm nói cho ngươi!".
Mặc Diệp: "..."
Đúng là không dạy thì người kia sẽ lên mặt mà.