Nha đầu thối này, thời gian gần đây quả thật đã khiến bà ta có cái nhìn khác xưa.
Chỉ là bà ta vẫn còn có chút thành kiến... Nếu Mặc Hồi Phong đã giao Ngũ Quân Doanh ra rồi, vì sao lại không giao cho Diệp nhi quản lý?
Nha đầu thổi này bây giờ được hoàng thượng yêu thương, có thể xen mồm vào nói giúp, nhưng sao lại không chịu tranh thủ nói giúp Diệp nhi chứ?
Nhìn thấy cái nhíu mày khe khẽ của Đức Phi, dĩ nhiên là Vân Quán Ninh hiểu được trong lòng người kia đang suy nghĩ chuyện gì.
Đấu trí với bà ta hơn nửa năm trời, mỗi khi bà ta nhíu mày lại, Vân Quán Ninh làm sao có thể không nhìn ra được người kia đang có ý đồ gì chứ?
Trong lòng nàng thoáng cười lạnh, cũng không có lên tiếng.
Đúng lúc này, Mặc Hàn Vũ lại móc lệnh bài Ngũ Quân Doanh ra khoe khoang... Nhìn thấy Đức Phi có vẻ không hào hứng cho lắm, Vân Quán Ninh mới lựa lúc này mà đứng lên chuẩn bị xin cáo lui.
Vậy mà Tô Bỉnh Thiện lại vội vã đi vào nói: "Minh Vương phi, hoàng thượng mời người lập tức tới Ngự Thư Phòng một chuyến."
Nhìn thấy sắc mặt của người kia có vẻ sốt sắng, hình như là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Đám người bên phía Đức Phi cũng bị làm cho khẩn trương, vội vàng hỏi: "Tô Công công, có chuyện gì thế?"
"Đức Phi nương nương, chuyện quá khẩn cấp, nô tài trước tiên cần phải mời Minh Vương phi tới Ngự Thư Phòng đã."
Ý là không muốn nói gì thêm.
Vân Quán Ninh cũng nhận ra tình hình có vẻ vô cùng cấp bách, vội vã cùng Tô Bỉnh Thiện tới Ngự Thư Phòng. Đức Phi nháy mắt ra dấu với Mặc Diệp, ngay sau đó hắn cũng đứng lên đi ra ngoài.
Chu Oanh Oanh và Mặc Hàn Vũ đưa mắt nhìn nhau.
Mặc Hàn Vũ lặng lẽ cất lại lệnh bài.
Xúi quẩy!
Khó khăn lắm mới có dịp muốn khoe lệnh bài của hắn ta, Vân Quán Ninh và Mặc Diệp lại nói đi là đi.
Chu Oanh Oanh hôm nay xem trò vui cũng mệt rồi, phu thê hai người cũng nhanh chóng rời đi.
Vân Quán Ninh đã nhanh chóng vào trong Ngự Thư Phòng.