Thấy thái độ "thành thật sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị trừng trị"của hắn, Vân Quán Ninh yếu đuối khẽ rụt cổ lại.
Vừa nãy nàng chỉ lo ghi âm lời của Mặc Hàn Vũ, lại quên mất phải giải thích thế nào!
“Ngươi nghe xem!”
Vân Quán Ninh vừa ấn phím, giọng nói của Mặc Hàn Vũ lúc nãy lập tức vang lên: “Ồ! Buổi trưa ta ở trong cung, nghe lén được đệ và Đại ca nói chuyện. Nói gì mà thư hối lỗi của lão Tam, bị người ta tráo đổi.”
“Ợ…”
“Hahaha, là ta tráo đổi đó!”
“Rất bất ngờ đúng không? Các người không ngờ chứ gì?”
Mặc Diệp kinh ngạc!
Ngay cả Như Ngọc ở bên cạnh cũng kinh ngạc không ngậm miệng lại được!
Ánh mắt nhìn về phía máy ghi âm trong tay Vân Quán Ninh, giống hệt như nhìn thấy quái vật vậy.
“Vương phi, đây, đây là thứ gì vậy? Cái này cũng thần kỳ quá!”
Thấy chủ tớ hai người họ đều bị máy ghi âm thu hút, Vân Quán Ninh đắc ý bật cười: “Ta rất thích dáng vẻ chưa trải sự đời của các ngươi!”
“Cái này gọi là máy ghi âm! Thế nào, chưa từng thấy đúng không?”
“Đâu chỉ chưa từng thấy, thuộc hạ quả thật cũng chưa từng nghe!”
Như Ngọc xem như bảo bối, khẽ vuốt ve máy ghi âm, miệng há to đến mức có thể nhét cả quả trứng vào.
Tối nay, Mặc Diệp vẫn luôn cau mày không buông lỏng.
Hắn thu tầm mắt lại, kéo Vân Quán Ninh đi: “Ngươi theo bổn vương đến đây.”
“Khoan đã!”
Vân Quán Ninh cầm lấy máy ghi âm, nhân lúc Mặc Diệp không để ý nhét nó vào trong không gian: “Ngươi muốn làm gì, có gì từ từ nói, động tay động chân làm gì?”
Mặc Diệp kéo nàng đến Hậu Hoa Viên.
Ánh trăng sáng tỏ, cảnh vật trong vắt.