Mặc Phi Phi mỉm cười ngẩng đầu lên: “Đợi ngày mai muội tới Vương phủ thăm Viên Bảo, huynh bảo Thất tẩu chuẩn bị trước một chút, muội còn muốn ăn thịt nướng như lần trước nữa!”.
Thấy nàng ta tươi cười xinh đẹp, bỏ qua vẻ lo lắng vừa rồi, lúc này Mặc Diệp mới yên lòng.
“Được rồi.”
Hắn gật đầu đồng ý, xoay người rời đi.
Đúng lúc hắn có một vài chuyện, muốn đi hỏi Vân Quán Ninh một chút.
Thanh Ảnh Viện.
Vân Quán Ninh đang nằm trên ghế quý phi, nhìn hoa đào nở rộ ngoài cửa sổ.
Mùa xuân đã thấm thoát đến rồi, sau khi cởi bỏ y phục vừa dày vừa nặng trên người xuống, cả người cảm thấy nhẹ nhàng đi không ít, chỉ là tâm trạng có hơi nặng nề.
Bởi vì là đầu xuân cho nên bên ngoài vẫn còn hơi lạnh.
Ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, làn gió nhẹ mang theo mùi hoa đào nhàn nhạt.
Vân Quán Ninh uể oải nghiêng mình, không muốn đứng dậy.
Ngay cả khi Mặc Diệp đi vào, mí mắt nàng cũng không nâng lên một chút, cũng không có ý đứng dậy hành lễ thỉnh an.
“Vân Quán Ninh, có phải là bổn vương quá nuông chiều người rồi không?”
Tuy nói như vậy nhưng hắn cũng không có ý trách tội nàng, tự mình ngồi xuống ghế đối diện nàng: “Bây giờ nhìn thấy bổn vương, đến thỉnh an cho có lệ người cũng không muốn làm nữa?”
“Vương gia cũng biết, lúc trước ta hành lễ thỉnh an cho có lệ sao?”
Vân Quán Ninh lười biếng ngáp một cái.
Nắng xuân quả là dễ dàng khiến người ta lười biếng buồn ngủ.
Nàng di chuyển thân thể thay đổi góc độ tiếp tục nghiêng người: “Nếu như vương gia muốn ta thỉnh an cho có lệ, muốn thỉnh an giả dối vậy ta lập tức nghe theo.”