Tối ngày hôm đó, Vân Quán Ninh vừa đưa Viên Bảo quay về Vương phủ thì Tần Tự Tuyết đã đến.
Đức Phi nên tin rằng Cẩu Đản chính là Viên Bảo, vì vậy cũng sẽ không đến Minh Vương phủ nữa.Vân Quán Ninh cảm thấy yên tâm khi đưa Viên Bảo quay về.
Nghe nói Tân Tự Tuyết đã đến...
Nàng phân phó Như Yên chăm sóc Viên Bảo, đứng dậy đi đến đại sảnh.
Quả nhiên Mặc Diệp cũng đã quay về.
Nhìn thấy nàng đi vào, Tần Tự Tuyết đứng dậy trước, cười nhìn nàng: “Minh Vương phi, ta đã làm xong điều kiện mà tẩu nói trước kia.”
“Muội đã trộm được lệnh bài?”
Vân Quán Ninh đi vào.
Trộm?
Dùng từ này không hề lịch sự tí nào!
Tần Tự Tuyết hừ một tiếng: “Ta đã lấy được lệnh bài.”
“Tự tay Ngô phó tướng đưa cho muội?”
“Không phải...”
“Vậy là trộm còn gì?”
Vân Quán Ninh đi đến bên cạnh Mặc Diệp ngồi xuống: “Ta rất tò mò, Doanh Vương phi đã trộm kiểu gì? Không phải Ngô phó tướng cảnh giác nhất sao?”
Nàng lại tiếp tục nhấn mạnh lệnh bài bị trộm, khiến cho Tần Tự Tuyết khó chịu.
“Cụ thể làm sao lấy được, không cần tẩu bận tâm.”
Nàng ta cắn hàm dưới, để lệnh bài ở trên bàn: “Dù sao thì ta đã lấy được lệnh bài, lời tẩu nói trước đây, có thể thực hiện hay chưa?”
“Tôi thật lòng đối với Diệp ca ca, tẩu sẽ không nghi ngờ chứ?”
Mặc Diệp nhìn Như Mặc.
Hắn ta tiến lên lấy lệnh bài đưa cho Mặc Diệp.
Sau khi hắn kiểm tra kỹ lưỡng, phát hiện lệnh bài là thật thì mới quay sang gật đầu Với Vân Quán Ninh.
“Có vẻ như Doang Vương phi đối với vương gia nhà ta là thật lòng! Đương nhiên là ta sẽ không nghi ngờ rồi.”
Vân Quản Ninh cười, nhận lấy lệnh bài từ tay Mặc Diệp xoa xoa: “Nhưng mà, bây giờ Doanh Vương phi là nữ chủ tử của Doanh Vương phủ. Muội đã trộm lệnh bài như vậy, sau này muội sẽ ăn nói thế nào với Doanh vương?”
“Điều này không cần tẩu bận tâm.”
Tần Tự Tuyết cau mày: “Ta có cách giải quyết của chính mình.”
“Không nguy hại đến vương gia nhà chúng ta đấy chứ?”
Vân Quán Ninh dùng giọng điệu chất vấn, hùng hổ dọa người: “Muội sẽ không vừa quay đầu đã vào cung cáo trạng với phụ hoàng, là vương gia của ta trộm lệnh bài của Doanh vương đấy chứ?”
“Tẩu...”
Tần Tự Tuyết tức giận đến đỏ mặt cứng họng.
Rất lâu sau mới có thể nói ra hai câu từ kẽ răng: “Điều này không đến lượt tẩu chất vấn! Ta không phải là người không biết xấu hổ!”
“Như vậy thì ta yên tâm rồi.”
Vân Quán Ninh đưa lệnh bài cho Mặc Diệp: “Vương gia, nếu như Doanh vương phi đã lao tâm khổ trí giúp chàng, vậy thì chàng hãy nhận lấy đi, nếu không sẽ thiệt.”
Tần Tự Tuyết :“...”
Ở trước mặt nàng ta nói lời như vậy, có thật sự ổn không?
“Doanh Vương phi, chân tình của muội chúng ta đã biết rồi! Muội yên tâm”
Vân Quán Ninh đứng dậy đi đến trước mặt Tần Tự Tuyết, nhẹ nhàng vỗ vai nàng ta: “Từ nay Minh Vương phủ chính là nơi tạm trú của muội.”
Khuôn mặt nàng nghiêm túc: “Cho dù Vân Đinh Lam có bắt nạt muội, ta cũng tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn”
Lúc này Tần Tự Tuyết mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm mà không lộ ra bất kỳ dấu vết nào.
Nàng ta không trả lời, chỉ nhìn Mặc Diệp ở phía sau nàng: “Diệp ca ca...”
“Hãy trở về trước đi, tránh người khác nghi ngờ.”