Đức Phi cảm thấy tim mình đều biến đổi.
Cùng lúc đó, bà ta lại nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Hóa ra bà ta đã có cháu trai từ lâu rồi, sắp nhìn thấy được cháu trai, trong lòng Đức Phi hồi hộp, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Vân Quán Ninh nhìn người kia, im lặng khẽ cong môi cười.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, mặc dù không cần đốt đèn, nhưng nhờ sự bố trí trong phòng lại vẫn có thể nhìn thấy, chỉ là hơi mờ ảo.
"Mẫu phi nhỏ giọng một chút, ban đêm Viên Bảo rất dễ giật mình, một khi tỉnh lại rồi sẽ rất khó ngủ lại."
Vân Quán Ninh xoay người, thấp giọng dặn dò Đức Phi.
"Bổn cũng sẽ tránh."
Đức Phi cũng không dám thở mạnh, chỉ lo sẽ làm cháu trai bảo bối của mình thức giấc.
Triệu hoàng hậu có mấy người cháu gái, ngày ngày đều khoe khoang trước mặt bà ta.
Trong số mấy vị Vương gia, cũng chỉ có Mặc Diệp đã thành thân được bốn năm nhưng vẫn không có tin vui gì.
Ngày thường, Triệu hoàng hậu cứ bàn xung quanh chủ đề này, nói Vân Quán Ninh là con gà mái không biết đẻ trứng, nói chỉ e là Mặc Diệp cả đời này cũng sẽ không có con, vân vân.
Đức Phi nghe được, nén giận vào lòng.
Đổi lại là những phi tần khác, bà ta đã tát cho họ một bạt tại từ lâu rồi.
Biết làm thế nào được, người có tính cách quái gở đó lại chính là Triệu hoàng hậu.
Bà ta chỉ có thể nhịn.
Cũng vì thế mà Đức Phi trút cơn oán giận này lên người Vân Quán Ninh, cho rằng nàng là người đã hại mình và Mặc Diệp bị Triệu hoàng hậu chế nhạo.
Cho nên, bà ta lại càng thêm căm ghét nàng hơn nữa.
Càng tiến gần tới giường nhỏ kia, Đức Phi lại càng khẩn trương, chân tay cũng trở lên lòng
ngóng.
Triệu hoàng hậu có mấy người cháu gái đã vểnh mặt lên trời.
Hoàng thất vẫn không có cháu trai, cháu trai bảo bối của bà ta chính là người đầu tiên.
Nghĩ như thế, Đức Phi không nhịn được muốn nhảy cẫng lên tung hô.
Quả nhiên có một đứa bé đang nằm trên giường.
Đứa bé quay lưng về phía cửa, mặt hướng ra ngoài cửa sổ đang ngủ rất say. Vân Quán Ninh cùng Đức Phi tiến tới gần mép giường, nàng thân mật đắp lại chăn cho đứa nhỏ.
Đức Phi cũng không nhịn được nữa, vội vã cúi người muốn ngắm cháu trai của mình thật tỉ mỉ ở khoảng cách gần.
Nào ngờ sau khi nhìn rõ khuôn mặt của đứa nhỏ.
Sắc mặt Đức Phi cứng đờ.
Nói cái gì mà đứa nhỏ này giống hệt Mặc Diệp chứ?
Rốt cuộc là vì không đốt đèn nên không nhìn thấy rõ, hay là mắt bà ta bị mù?
Hay là, là Phi Phi nhìn nhầm rồi?
Đức Phi nhìn đứa bé trên giường, bỗng nhiên ngẩn người ra, bà ta nghiến răng nghiến lợi quay sang chất vấn: "Vân Quán Ninh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Không đợi Vân Quán Ninh đáp lời, Đức Phi đã mắng một trận: "Ngươi lừa gạt bổn cung?"
"Đây rốt cuộc là con của ai? Không phải nói đứa bé giống hệt với Diệp nhi, vừa nhìn đã biết là con của Diệp nhi sao?"
"Vân Quán Ninh, ngươi có phải muốn chết hay không?"
Đức Phi chất vấn một trận, vẫn là không khống chế được âm thanh, lập tức đánh thức đứa bé dậy.
Trong bóng tối, đứa bé nghẹn ngào gọi một tiếng: "Nương?"
"Đây, nương ở đây."
Vân Quán Ninh vội vã tới gần ôm đứa bé vào trong ngực, dịu dàng dỗ dành: "Nương ở đây, bảo bối an tâm ngủ đi, không có gì đâu!"
Nhưng vì bị đánh thức, đứa bé không ngủ lại được.
Vân Quán Ninh không còn cách nào đành gọi Như Yên đốt đèn.
Trong phòng lập tức sáng bừng một mảng, Đức Phi mặt mày tái mét, hung ác nhìn Vân Quản Ninh đang ôm đứa bé ở trong ngực đó.
"Vân Quán Ninh! Chuyện đêm nay người dự định sẽ trả lời với bổn cung như thế nào đây?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!