Tần Tự Tuyết mỉm cười ôn nhu, nắm tay nàng ta cùng bước vào cửa: “Ta nghe nói hôm qua muội đến Minh vương phủ? Minh Vương phi có làm khó muội không?”
Thì ra là biết hôm qua nàng ta đến Minh vương phủ nên hôm nay mới cố ý tiến cũng gặp nàng ta.
Nhớ tới những lời lúc trước Vân Quán Ninh đã nói với nàng ta...
Bốn năm trước, chính Tần Tự Tuyết đã hãm hại nàng ta, Mặc Phi Phi lập tức rút tay ra.
Tần Tự Tuyết cảm thấy trong tay đột nhiên trống rỗng thì khuôn mặt hơi đơ ra: “Phi Phi, muội làm sao vậy?”
“Đang yên đang lành, nàng ấy sao phải làm khó muội chứ?”
Giọng nói của Mặc Phi Phi cũng thoáng lạnh đi: “Tam ca rời kinh cũng đã nửa tháng rồi nhỉ? Tam tẩu đã quen chưa? Tam ca có truyền tin về không?”
Có vẻ thái độ của nàng ta có vẻ lạnh lùng hơn trước khá nhiều.
Những lời nói lại vẫn lộ vẻ quan tâm nàng ta...
Tần Tự Tuyết đột nhiên cảm thấy không đoán được trong lòng nàng ta thực sự đang suy nghĩ điều gì.
Nàng cố đè nén hoài nghi nảy sinh trong lòng, mỉm cười với nàng ta: “Có gì mà quen hay không chứ, tỷ và tam ca của muội đều là lão phu thê rồi! Cả ngày tỷ đều bận chăm sóc hài tử, cũng không có thời gian để nhớ tạm ca của muội nữa.”
“Phỏng chừng bây giờ vương gia tới biên cương rồi, chắc là thư nhà sẽ mau chóng được gửi về thôi.”
Trong lúc nàng ta nói thì hai người cũng đồng thời ngồi xuống, Mặc Phi Phi sai người dâng trà.
Nếu Tần Tự Tuyết đã đến đây thì nàng ta cũng không dám đến Vĩnh Thọ Cung nói chuyện đó nữa.
Không biết nàng ta có biết đến sự tồn tại của Viện Bảo hay không......
Nhưng bây giờ giờ lập trường của Mặc Phi Phi đã nghiêng hẳn về phía của Viện Bảo và Vân Quán Ninh, nên nàng rất sợ nữ nhân này biết rồi thì lại tìm cách âm thầm hãm hại họ.
Cho nên nàng ta giấu chuyện này trong lòng: “Không biết hôm nay tạm tẩu tới đây tìm ta có việc gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!