Tác giả: Tác giả:SS
Thể loại: Cổ Đại,
Nguồn: Sưu tầm
Trạng thái: Full
Đây là bộ truyện đồng cốt ra chương nhanh, cả nhà không phải chờ chương. Bảo đảm cực hay, không phải hối hận mất thời gian, yêu truyen1.one luôn từ đây! Truyện Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y. Hỗ trợ đọc trên mọi thiết bị di động. Phượng Khương Trần thật không dám tin tưởng những gì mình nhìn thấy hôm nay không phải là ngày cưới của nàng sao? Làm sao mà nàng lại có thể tỉnh dậy ở cổng thành quần áo thì lại xốc xếch chứ. Cúi đầu nhìn dáng vẻ của mình nửa người dưới khá tốt còn có một cái quần mà nửa người trên thì trừ cái yếm bên ngoài cũng chỉ còn một dải lụa mỏng màu đỏ. Dải lụa mỏng trượt xuống da thịt trắng như tuyết ẩn hiện dấu vết tím bầm trên da thịt kia cũng hiện tương đối rõ ràng. Trích: Đau quá, thân thể như bị ai xé nát… Triệu Khương Lan bị đánh thức bởi cơn đau đớn, nàng khó khăn mở mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên băng ghế. Gã hộ vệ đằng sau đang cầm roi dài liên tục quất vào lưng nàng, nàng muốn né tránh nhưng không còn chút sức lực. “Triệu Khương Lan, thân thể ngàn vàng của Công chúa Thiên Lăng há để ngươi mạo phạm? Năm mươi roi lần này chỉ là trừng phạt nhỏ, nếu còn tái phạm, bản vương sẽ lột da ngươi!” Người nói chuyện có dáng người thon dài mà rắn rỏi, khí chất toàn thân lạnh như sương tuyết. Ai là Triệu Khương Lan? Nàng cơ hồ co giật vì đau đớn, hận không thể mắng to gã không mắt nào dám xuống tay với nàng. Nhưng một đoạn ký ức không thuộc về nàng chợt dâng trào. Nàng ngây ngẩn cả người, thế mà nàng đã trùng sinh? Triệu Khương Lan miễn cưỡng ngẩng đầu để thấy rõ người nói chuyện. Nam nhân vận huyền y làm tôn lên dung mạo tịch liêu mà xa cách, ngũ quan như bóng trăng. Người này chính là trượng phu hiện tại của nàng, Tứ vương gia Mộ Dung Bắc Uyên của vương triều Thịnh Khang. Thoạt nhìn ngỡ tuyệt sắc nhân gian, kỳ thật chính là lòng dạ sắt đá! Cuối cùng đã xong năm mươi roi, Triệu Khương Lan buông lỏng thân thể, cả người trượt dài xuống đất. Mộ Dung Bắc Uyên vốn nghĩ rằng nàng ngất đi nhưng phát hiện nàng đang trân trân nhìn hắn. Đôi con ngươi vốn dĩ vô thần tựa cá chết hiện đen như mực, tựa như xoáy nước sâu lay láy. Hắn bất động thanh sắc nhíu mày, lại nghe Triệu Khương Lan dùng hơi tàn phun ra một câu: “Mộ Dung Bắc Uyên, nếu ta nói ta bị người hãm hại, ngài tin không?” Khác hẳn lúc ngu ngốc thét gào khi nãy, nàng bất chợt nói câu này khiến Mộ Dung Bắc Uyên sững SỜ. Công chúa Ninh Vân đột nhiên đi tới: Hoang đường, ai hãm hại ngươi, rõ ràng ngươi hận bản công chúa nói ngươi vụng về, lòng muốn trả thù mới đẩy nha hoàn thiếp thân Lạc Miên của bản công chúa xuống nước, hại nàng ấy chết đuối. Là nhũ mẫu của bản công chúa tận mắt chứng kiến, ngươi còn muốn giảo biện sao!” Trên mặt Triệu Khương Lan hiện lên một tia giễu cợt quỷ dị. Loại này cũng muốn làm càn trước mặt nàng? Nàng thản nhiên chất vấn: “Nhũ mẫu tận mắt chứng kiến, vậy sao lúc đó không gọi người tới cứu nàng ta mà khiến nàng ta chết đuối?” Ninh Vân không ngờ nữ nhân ngu ngốc này lại hỏi thế nên nhất thời nghẹn lời, nhưng rất nhanh đã phản ứng: “Ngươi là Tứ Vương Phi, hiện tại bản công chúa đang ở Tứ Vương Phủ, nhũ mẫu sợ thân phận của ngươi nên mới không lập tức truy hô” “Nếu đã kiêng ky thân phận của ta thì ắt hẳn nhũ mẫu ngậm miệng thà chết chứ không nói, vậy tại sao Lạc Miên vừa chết đã lập tức vạch trần mọi thứ? Có phải chính bà ta hại chết rồi vu oan giá họa cho ta không.” \y! Nhũ mẫu và Lạc Miên tình cảm thắm thiết, sao bà ấy lại giết Lạc Miên chứ. Chỉ có ngươi thù hận bản công chúa, lại ỷ bản thân đang ở Tứ Vương Phủ, nên mới có gan lạnh lùng hạ sát.” Ninh Vân càng thêm phẫn nộ, nhìn về Mộ Dung Bắc Uyên mà oán trách: “Tứ Ca, trông Tứ †ẩu còn chưa tỉnh ngộ, quất năm mươi roi thì chưa đủ đâu!” Triệu Khương Lan dăn xuống cơn lửa như đốt bỏng sau lưng, gương mặt xa cách: “Nha hoàn thiếp thân của công chúa đều được tập võ nghệ, còn ta nửa điểm công phu không có thì sao có thể chống lại nàng ta?” “Đó là do cô ám toán từ sau lưng!” “Bờ hồ Thưởng Nguyệt thường có hộ vệ trong phủ tuần tra hàng đêm, nếu nàng ta bị đẩy xuống nước sẽ kêu cứu khiến hộ vệ chú ý, vậy sao nàng ta không hề kêu cứu!” Ninh Vân cắn răng nghiến lợi giải thích: “Người rơi xuống nước sẽ bị sặc, làm sao có thể kêu cứu?” Nàng trào phúng nhíu mày, gương mặt tràn đầy khinh thường: “Người là đồ ngốc sao? Nếu người còn tỉnh rơi xuống nước thì dù có sắp chết cũng phải cố la to kêu cứu, đây là bản năng sinh †ồn, trừ phi người đó là kẻ câm, hoặc lúc đó nàng ta đã bất tỉnh!” Mộ Dung Bắc Uyên hạ thấp nét mặc thoáng kinh ngạc, xưa nay Triệu Khương Lan là loại nữ nhân ầm ï không não, tuyệt đối không thể suy nghĩ rõ ràng liền mạch thế này. Tại sao bị đánh xong lại thông minh hơn nhiều. Ninh Vân hít thở không thông, nét mặt ẩn chút sợ hãi. Nhưng nàng ta rất nhanh đã tỉnh táo, Triệu Khương Lan vốn là đồ ngu, chẳng qua hiện tại đang phô trương thanh thế, không nên sợ nàng. “Tứ Ca, sao Tứ tẩu mặt dày mày dạn thế kia, chứng cứ đã rõ mà nàng ta còn mạnh miệng, thậm chí muốn vu hãm cho ta, lý nào lại vậy chứ!” Triệu Khương Lan găn giọng nói: “Để ta xem thi thể của Lạc Miên” Mộ Dung Bắc Uyên nghi hoặc mà nhìn nàng đăm đăm, nữ nhân trên đất sắc mặt tái xanh, bất luận nhìn thế nào cũng thấy rõ yếu đuối. Nhưng đôi mắt kia luôn hàm chứa bất khuất và tàn nhãn khiến người khác không thể xem thường. Quỷ thần xui khiến, thế mà hắn đồng ý.