Chương 859
Lê Vương phi sắc mặt không thay đổi, lẳng lặng cùng Lê Vương bốn mắt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, Mộ Dung Bắc Yến mới nhíu mày, đầy ẩn ý nói : “Ta nghĩ trong lòng vương phi đã nắm rõ từ lâu, bây giờ đột nhiên nhắc đến việc chỉ viện cho Tây Bắc là muốn giả bộ hồ đồ trước mặt bản vương sao?”
Ngón tay của Lệ vương phi không khỏi siết chặt: “Ngài nhất định phải làm như vậy sao? Tạo phản đối với ngài đâu có ích lợi gì! Đâu phải ngài không biết cục diện hiện tại, bạo loạn ở Tây Bắc không thể không có thủy quân Đông Nam trấn áp, nếu như ngay cả chúng ta cũng trở mặt, triều đình được nước làm tới, một đất nước vốn yên bình sao có thể để nó bị quấy nhiễu thành một chậu nước đục được!”
“Vậy vương phi cho rằng ta còn có lựa chọn!”
Mộ Dung Bắc Yến nhìn như đang chật vật cam chịu: “Nàng cũng biết, lão Tứ trong lòng phụ hoàng chính là người phù hợp nhất cho chức vị thái tử, e rằng không bao lâu nữa ngài sẽ sắc phong cho nhi tử yêu quý này của mình làm người kế vị tương lai. Còn ta sao, thân là Đại hoàng tử, nhưng từ nhỏ đến lớn đãi ngộ được hưởng liệu có bằng được phân nửa của hắn không?
Bây giờ ta mang binh đi dẹp loạn, ở tiền tuyến không màng tính mạng mà chém giết nhưng đến khi kết thúc trở về kinh thành, sợ rằng sẽ trở thành cái đỉnh trong mắt của Thái tử!
Trước kia có Vũ Vương đem binh tạo phản, Mộ Dung Bắc Uyên chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta, người nắm binh quyền trọng yếu của triều đình trong tay. Đến khi đó, ta sẽ mất đi tất cả!”
“Tại sao ngài lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ đã ngài quên mất là ai đã cầu tình cho chúng ta sao? Ngày đó ở Kinh Thành, ta và ngài đã phải chịu nhiều oan ức, nếu không có phu thê Thần vương điện hạ hào phóng giúp đỡ, nói không chừng chúng ta cũng chẳng còn mạng để tới Giang Nam. Bọn họ đối đãi với chúng ta bằng cả tấm lòng nhưng cuối cùng tất cả những gì nhận về lại chính là sự phản bội, ngài có từng nghĩ tới chuyện này không, ngài muốn chối bỏ hết ân tình bao lâu nay sao!”
Mộ Dung Bắc Yến đỏ mắt nhìn nàng: “Vậy thì sao? Khi Mộ Dung Bắc Uyên ngồi lên được vị trí kia, làm gì có chuyện y sẽ không đề phòng chúng ta. Bao nhiêu năm qua, ta chưa từng tranh đoạt cái gì, cũng vì vậy mà ta chẳng có gì cả! Giờ ta chịu quá đủ, để ta nói cho nàng biết, ta rất ghét cái cảm giác bị coi khinh, xem thường. Giang sơn chỉ cần có thực lực liền có thể nắm trong tay, đâu phải chỉ có một mình Mộ Dung Bắc Uyên có năng lực, tại sao Bổn vương lại không được!”
Lê vương phi mỏi mệt, quay mặt qua chỗ khác, cắn răng hỏi: “Được, coi như ngài có tham vọng, một lòng muốn đoạt vị. Nhưng mà còn mẫu phi thì sao! Mẫu phi vẫn còn ở trong cung, ý đồ của ngài một khi để phụ hoàng biết được, mẫu phi liệu còn có con đường sống sao!”
Hắn bị nàng thẳng thắn trách cứ liền bối rồi tránh đi ánh ánh mắt kia.
Thật lâu sau, mới đúc kết ra được một câu: “Từ cổ chí kim, giương cờ tạo phản, sẽ luôn có đổ máu, sẽ luôn người phải hi sinh. Tình cảnh của mẫu phi mặc dù khó khăn nhưng nếu có thể hỗ trợ cho nghiệp lớn của Bản vương, ta nghĩ bà ấy nhất định sẽ hiểu “Mộ Dung Bắc Yến! Sao ngài có thể nói ra những lời bất hiếu như vậy. Bà ấy là mẫu phi của chúng ta, là người đã mang nặng đẻ đau hơn chín tháng mười ngày để hạ sinh ra ngài, suốt thời gian còn ở trong cung mẫu phi vẫn luôn cố gắng hết sức để chăm lo bảo hộ chu toàn cho ngài, vậy mà ngài có thể nói vứt bỏ dễ dàng như vậy. Có phải sau này nếu ta rơi vào tình cảnh giống như mẫu phi, ngài cũng sẽ không do dự mà bỏ rơi ta giống như bỏ đi một đống phế phẩm không”
“Dĩ nhiên không phải! Vương phi, nàng và ta là phu thê đã thề hẹn đến đầu bạc răng long, bất thế nào ta cũng không bỏ nàng. Tình huống của mẫu phi nàng cũng biết, bà ấy là phi tần trong cung, ta không cách nào có thể đưa bà ấy rời khỏi đó được, nói không chừng bây giờ triều đình đã có nghi ngờ, chắc chắn sẽ tăng cường cảnh giác, như vậy muốn nghĩ cách gần như là không thể. Ta cũng không có biện pháp!”
Lê Vương phi cắn môi để kìm nén lại cảm xúc, nhưng đôi mắt của nàng đã rưng rưng.
“Mộ Dung Bắc Yến, tất cả tưởng tượng hôm nay của ngài là trong trường hợp ngài sẽ thành công. Nhưng loại chuyện này đâu có dễ dàng như vậy, nếu như ngài thất bại, ngài định tính toán như nào? Hai đứa nhỏ trong nhà cũng mới chỉ có bốn tuổi, ngài nhẫn tâm nhìn chúng nó bỏ mạng chỉ vì sai lầm của mình sao. Một khi chính thức bước lên con đường này, từ nay về sau, tên của ngài sẽ vĩnh viễn bị gắn liền với ô danh và những lời ra tiếng vào, ngài có biết không?”
Nàng khó khăn vịn vào bàn giúp cho mình đứng thẳng lại một chút nhưng vẫn không nhịn được nước mắt tuổn rơi.