Chương 815
“Chắc là thời tiết không tốt lắm, âm thanh gió thổi qua tán cây, làm sao?”
Mộ Dung Bắc Tô thấy biểu hiện của nàng nghiêm túc, không khỏi khẩn trương theo.
La Kiều Oanh nhíu lông mày: “Không biết tại sao, ta luôn cảm thấy không giống lắm, ta giường như nghe thấy tiếng vó ngựa”
“Nhưng mà cái gì cũng không nhìn được, muội đừng lo lắng, coi như đúng là có tiếng vó ngựa, thì chính là có người đi ngang qua, chúng ta còn có thể thuận tiện hỏi đường”
La Kiều Oanh ừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng nàng không có nghe lầm, tiếng vó ngựa càng ngày càng rõ ràng, âm thanh giống như đối phương có mấy người.
Lúc này ngay cả Mộ Dung Bắc Tô cũng nghe được, hắn đứng lên cố gắng phóng tâm mắt nhìn mấy lần.
“Ta thấy, đối phương có sáu, bảy người, bọn họ hình như đều ăn mặc đồ màu đen, hòa làm một thể với bóng đêm”
La Kiều Oanh mất tập trung ừ một tiếng, rốt cục vẫn không yên lòng đi xa, hãy cùng Mộ Dung Bắc Tô đứng trên đất.
Đại khái nàng sinh ra trong gia đình nhà tướng, trời sinh có cảnh giác.
Tuy răng không rõ lai lịch của đối phương, ngón tay vẫn là không tự chủ nắm chặt chuôi kiếm.
Mộ Dung Bắc Tô thì lại hào hứng nhìn sang, còn muốn tiến lên chào hỏi.
Ai biết đối phương vừa thấy được bọn họ, bỗng nhiên quát to một tiếng: “Nhanh, bọn họ ở đây!”
La Kiều Oanh và Mộ Dung Bắc Tô nhìn nhau một chút, đều thất kinh.
Xảy ra chuyện gì, nghe giống như cố tình tới tìm bọn họ?
“Sẽ không phải là thị vệ trong cung chứ?” Mộ Dung Bắc Tô không quá chắc chắn hỏi.
La Kiều Oanh lại lôi hắn về phía sau mình: “Không đúng, bọn họ đều mặc y phục dạ hành, giọng nói cũng rất kỳ quái, không giống tướng sĩ kinh thành”
Mộ Dung Bắc Tô hít sâu một hơi, vội vã cưỡi dây cương ngựa.
Nhưng con ngựa quá mức mệt mỏi, đang ăn cỏ, làm sao cũng không chịu động.
Chờ đến lúc bọn họ hành động, người đã tiến lại đây, vây tròn xung quanh họ.
La Kiều Oanh lập tức rút ra kiếm: “Các ngươi là người nào!”
Nam nhân cầm đầu lành lạnh nở nụ cười: “La cô nương, lại gặp mặt.”
La Kiều Oanh bình tĩnh nhìn lại, lúc này mới phát hiện người này nhìn rất quen mắt, giống như đã từng thấy ở nơi nào đó.
Trong chớp mắt, nàng nghĩ tới.
Đây là nam nhân thay Phú Sơn đưa thư cho mình.
Chính là hắn đưa túi thơm và thư của Phú Sơn đưa cho mình, lẽ nào, hắn là người Vinh Dương?
“Ngươi muốn làm gì, đi theo chúng ta làm gì!”
Người kia hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì phải hỏi La cô nương. Vốn dĩ ngươi nên thành thật ở trong kinh thành, thì ai dám động vào người và vị công tử phía sau. Nhưng mà ngươi một mực lại muốn đến biên cảnh, chắc không phải là muốn tìm Phú tướng quân?”
La Kiều Oanh trong lòng chìm xuống.
Nghe ý tứ của người này, hắn không hy vọng mình đi tìm Phú Sơn.
Phú Sơn chắc chắn sẽ không phái người đến giết nàng, như vậy chỉ có một khả năng, người này là do vị công chúa Lạc Thiên Ý điêu ngoa kia phái tới.
La Kiều Oanh trầm mặt lạnh lùng nói: “Ta đi nơi nào, muốn tìm ai có liên quan gì tới ngươi. Các hạ không phải quản quá rộng rồi sao”
Đối phương cũng biết La Kiều Oanh hơn nửa có thể đoán được thân phận của bọn họ, cũng không che dấu.
“Nếu La cô nương xem thư mà hết hi vọng, không cố tình đi tìm Phú tướng quân, chúng ta ngược lại sẽ không làm khó dễ người. Nhưng mà ngươi lại muốn tìm chết, chọ phải người không nên dây vào, vậy thì đừng trách chúng ta ra tay”
Bọn họ nhiều người, phía sau La Kiều Oanh còn có một Mộ Dung Bắc Tô không quá đáng tin, lúc này gần như không có phần thắng.