Chương 792
Triệu Khương Lan đang xem sổ sách của “Lan Tâm”, đầu cũng không có nhấc lên mà nói: “La Kiều Oanh không cho đệ đi tìm nàng ta, thì đệ lại cứ đến tìm ta? Trong cung này không có chỗ nào cho đệ để đi nữa à”“
“Phụ hoàng cùng Tam ca, Tứ ca bọn họ ngày nào cũng hội họp thảo luận chuyện quan trọng, đến cả thái hậu cũng bắt đầu đi Phật đường cầu nguyện thường xuyên, mẫu phi của đệ thì cả ngày bi quan, lẩm bẩm, run rẩy mà nhắc tới câu chuyện, đệ nghe đến nỗi mà đau hết cả đầu. Tứ tẩu, ngoại trừ nơi này của tỷ ra, đệ thật sự không biết được nơi nào có thể thanh tĩnh nữa.”
*Đệ cứ cưới vợ nhanh lên, sau đó mau chóng lập phủ rời khỏi cung đình, đệ ở phủ của mình muốn làm sao thanh tĩnh đều được hết. Ai bảo đệ cứ nắm lấy La Kiều Oanh không buông, người ta đã có người trong lòng rồi, đệ với nàng ấy còn lâu mới có thể thành đôi được”
Mộ Dung Bắc Tô nặn miếng bánh ngọt thành một viên trân châu nhỏ vừa miệng ăn, đang muốn hỏi Triệu Khương Lan rằng cái tên kia Phú Sơn ngày thường đều là người như thế nào.
Chu Khiết bỗng nhiên bẩm báo nói: “Vương phi, La Kiều Oanh cô nương ở phủ tướng quân đến rồi, vội vã muốn gặp ngài. Thuộc hạ nhìn thấy nàng ấy đi trời mưa toàn thân đều ướt đẫm cũng không biết tránh mưa, hơn nữa còn là một mình đến, trông giống như là vừa mới khóc, cho nên nhanh chóng đến báo cho ngài một tiếng.”
“Cái gì?”
Triệu Khương Lan cùng Mộ Dung Bắc Tô đồng thời đứng dậy, cùng nhau đi ra phía bên ngoài.
Ra đến bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy La Kiều Oanh cả người ướt sũng đang ngồi trên ghế chờ đợi.
Mặc dù là cuối mùa xuân, nhưng bởi vì chưa vào hạ, nên thời tiết gió thổi mưa rơi như vậy vẫn là có chút lạnh.
La Kiều Oanh lại giống như chưa tỉnh ngủ, chỉ là ngơ ngác ngồi đó, giống như là đã nhận một sự kích thích lớn.
Như thế này có thể làm cho Triệu Khương Lan giật hết cả mình.
“La Kiều Oanh, có chuyện gì xảy ra với muội vậy, sao mà lại đầm mưa tới đây, bộ dạng lại còn vô cùng thương tâm, là ai đã bắt nạt muội”
Tong lòng Mộ Dung Bắc Tô cũng vô cùng lo lảng, gấp gáp, vốn dĩ là muốn quan tâm hỏi vài câu.
Thế nhưng là hẳn lại nghĩ tới lần trước tại phủ tướng quân, hai người bọn họ đã trở mặt nhau rồi, những câu nói kia mà La Kiều Oanh đã nói với mình.
Nhưng Mộ Dung Bắc Tô cũng vì chuyện lần trước và thể diện mà không có đến hỏi, chỉ đứng ở đằng sau lưng Triệu Khương Lan, căng thẳng khẩn trương mà nhìn nàng.
La Kiều Oanh vậy mà lại không có chú ý tới Mộ Dung Bắc Tô một tí nào, nàng chỉ là ngẩng đầu lộ ra vẻ thương tâm mà nhìn Triệu Khương Lan, bỗng nhiên bổ nhào vào trong lòng của nàng.
*Thần vương phi, muội nên làm cái gì bây giờ, Phú Sơn chàng ấy không cần muội nữa rồi”
Triệu Khương Lan chợt cảm thấy không ổn: “Làm sao có thể như vậy chứ, cái tính cách nhận định của Phú Sơn như vậy, hắn chắc chắn sẽ không thay đổi như vậy đâu, như thế nào là không cần muội nữa, muội đừng có hù dọa chính mình nữa”
La Kiều Oanh vô cùng đau khổ, con mắt đã bị đỏ một phần.
“Là thật đó, tỷ nhìn đi, đây là lá thư mà chàng ấy sai người đưa cho muội. Cái nét chữ này muội sẽ không bao giờ nhầm lận được, chính là Phú Sơn tự tay viết, đây là thư từ biệt mà chàng viết cho muội!”
Triệu Khương Lan liền vội vàng cầm lấy lá thư nhìn một lúc.
Bởi vì trên đường tới đây La Kiều Oanh vô ý bị dính nước mưa, cho nên trong lá thư có không ít câu nói nhìn có vẻ mờ không được rõ lắm.
Nhưng mà vẫn là có thể nhận ra chủ nhân của lá thư này qua những câu nói, La Kiều Oanh nói không sai, những chữ viết, những dấu vết này, Triệu Khương Lan cũng nhận ra.
Quả thật là được đưa tới từ tay của Phú Sơn.