Chương 752
Tâm tư của Chiêu Vũ đế loạn như ma: “Bây giờ trắm sẽ phái người đi điều tra tài sản của Hanh Thông xem có gì bất thường hay không”
Mộ Dung Bắc Uyên hỏi: “Nếu như bất thường thì phụ hoàng định làm như thế nào?”
Chiêu Vũ đế bình tĩnh lại Bây giờ tất cả mọi chuyện chỉ là suy đoán của bọn họ, cho dù Vũ Vương phi không còn ở đây, nhưng nàng ta có lý do chính đáng là vì lo lắng cho phu quân nên mới đuổi theo Tuy rằng lý do này rất rõ ràng. Nhưng nhìn bằng mắt thì cũng đủ biết nó hoàn toàn không phải là sự thật.
Nhưng có một thực tế là Vũ Vương chưa có bất kỳ hành động tạo phản nào, nếu như vô cớ làm khó dễ thì chỉ sợ sẽ khiến cho khắp triều đình chấn động.
“Bắc Uyên, con luôn có nhiều ý tưởng, bây giờ có ý kiến nào hay ho không?”
Cách thức của Mộ Dung Bắc Uyên thực ra không được tốt lắm, nhưng đó là điều duy nhất hản có thể nghĩ ra vào lúc này.
“Nếu phụ hoàng không ngại thì nhi thần cho rằng có thể phái người đưa cho Vũ Vương một thánh chỉ, nói là Lạc quý phi bị bệnh nặng, lệnh cho huynh ấy nhanh chóng đưa Vương Phi và tiểu vương gia hồi kinh”
rầm ngâm mấy giây: “Ý của con là bây giờ nhất định phải có một lý do để Trẫm truyền ý chỉ buộc nó trở về. Nếu nó không chịu trở về thì chính là kháng chỉ không tuân”
“Đúng vậy. Huynh ấy không thể cứ ở yên ở Tây Bắc mà không có bất kỳ hành động gì, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay. Nếu như tạm thời huynh ấy không chịu hồi kinh thì chỉ có thể nói lý do là vì ngoại tộc ở Tây Bắc vẫn chưa được.
bình ổn, không dám tùy tiện rời khỏi cương vị lãnh đạo. Bằng cách này, phụ hoàng có thể lấy lý do ngoại tộc ở Tây Bắc khó có thể chống lại để điều động một đội quân khác đến Tây Bắc để “trấn áp”. Vũ Vương sẽ không ngồi yên để chờ chết, trong lòng huynh ấy đương nhiên là biết rõ đội quân kia không phải là để trấn áp ngoại tộc mà là để trấn áp huynh ấy”
Bằng cách này, ít nhất thì quân đội của triều đình có thế chiếm được thế thượng phong.
Hơn nữa, những người tạo phản từ xưa đến nay luôn thích tạo cho mình một cái cơ dễ nghe.
Chẳng hạn như đứng về phía hoàng đế nhà Thanh, cứu giá hoàng đế thoát khỏi tay của đại thần quyền lực, hoặc là lấy lý do ngoại thích tham gia vào chính sự khiến cho dân chúng lầm than.
Tuy nhiên, từ góc độ hiện tại, Vũ Vương không thể nào sử dụng những lý do đó.
Hắn nhất định chờ triều đình ra tay trước, sau đó mới tuyên bố với bên ngoài là mình bị quyền lực của nhà vua kiêng kị, bất đắc dĩ mới phải chống lại để tồn tại.
Cho nên, càng như vậy thì triều đình càng không thể không bắt đầu chuyện này trước.
Chỉ có thể để cho Mộ Dung Bắc Hiền hoàn toàn gánh trên lưng vết đen và tiếng xấu muôn đời.
Chiêu Vũ đế nhìn Mộ Dung Bắc Uyên đầy khen ngợi.
Không thể tưởng được, tuy hẳn còn trẻ nhưng đã có thể nghĩ ra loại chiến thuật kiểm tra và ngăn chặn của một vị hoàng đế như vậy.
Nếu như trong tương lai Mộ Dung Bắc Uyên có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước thì thật sự khiến người khác rất yên tâm.
Càng nghĩ về điều đó thì Chiêu Vũ đế càng cảm thấy mình sắp bị hói đầu.
Hắn biết nhi tử này của mình không có chút hứng thú nào với ngôi vị hoàng đế, còn kẻ không quá vừa ý thì đã vội vàng lao vào giành giật, còn làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.
Có phải là ý trời hay không?
“Bắc Uyên, nếu như Vũ Vương thật sự tạo.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!