Chương 740
Hồng Mai nghe thấy động tĩnh, nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Đến, tân lang quan vén khăn trùm đầu cho tân nương, ngày sau cuộc sống sung túc, ân ái đến già.”
Dịch Chân cẩn thận vén khăn trùm đầu.
của nàng, dưới ánh nến, tân nương mặt mày.
quyến rũ, một cái nhăn mày cũng là tuyệt sắc.
“Phu nhân thật là đẹp” Trong mắt Dịch Chân lộ ý cười.
Khóe mắt Hồng Mai rưng rưng, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Phu quân”
Rõ ràng chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng nàng ấy lại thiếu chút nữa bị người đoạt đi làm thiếp, lại suýt chút nữa minh hôn, lại vào Sơn ‘Vương phủ, nhiều lần thăng trầm.
May mà thời khắc bốn mắt nhìn nhau này, người trong lòng của nàng ấy cười đến ôn hòa thỏa mãn, tất cả những gian khổ đã qua đều nhận được an ủi.
Hai người đã uống rượu giao bôi, liền xem như hoàn toàn kết thúc buổi lễ.
Nến đỏ lay động, chiếu sáng một mảnh cảnh xuân…
Khách bên ngoài cũng đều đã giải tán, đêm nay Triệu Khương Lan vui vẻ uống không ít rượu, lúc này đã bắt đầu nói lung tung.
Mộ Dung Bắc Uyên đành phải ôm người vào trong ngực: “Vương phi hơi say, bổn vương dẫn Vương phi đi trước, các ngươi tùy tiện”
Mộ Dung Bắc Hải cũng nhanh chóng rời đi.
Vốn dĩ Hồng Vân là muốn dẫn La Kiều Oanh cùng nhau về phủ tướng quân, ai ngờ lâu Yên Vũ sai người đến báo, nói là trong điếm có một cô nương ồn ào muốn chuộc thân, lúc này gặp muốn gặp mặt Hồng Vân một lần, nàng ấy đành phải đi lâu Yên Vũ một chuyến.
Hồng Vân lo lắng cho La Kiều Oanh, Mộ Dung Bắc Tô lại vỗ vỗ ngực: “Giao cho bổn cung đi, bổn cung tiện đường, đưa La cô nương trở về”
Thấy La Kiều Oanh không có phản đối, Hồng Vân an tâm thoải mái rời đi.
Tối nay ánh trăng vô cùng đẹp, những cơn gió sau mùa xuân cũng mất đi cái se lạnh buốt giá của mùa đông.
Hai người đều uống chút rượu, lại nghĩ đến phủ tướng quân cách nơi này cũng không xa, Mộ Dung Bắc Tô liền đề nghị, hai người có thể đi bộ qua, nhân tiện tiêu trừ mùi rượu.
La Kiều Oanh đương nhiên không có ý kiến.
Ven đường có những bông hoa nhỏ không biết tên đang nở dọc đường, trong đêm tối tản mát ra mùi thơm nhè nhẹ.
Vốn dĩ canh giờ như vậy, đã định là thời gian vui vẻ thoải mái của người khác.
Ai ngờ còn chưa đi bao xa, trước mặt lại đi tới hai người đàn ông cao lớn thô kệch.
La Kiều Oanh phát hiện, vừa ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Hai người đó cũng lập tức vọt tới, động tác cực kỳ nhanh tháo xuống ngọc bội bên hông của Mộ Dung Bắc Tô, cầm được thì bỏ chạy.
Ngọc bội đó là ngọc bội mà hoàng tử mới có, thậm chí có thể cầm ngọc bội trực tiếp vào cung.
Nếu đã làm mất, rất dễ trêu chọc phiền toái.
Mộ Dung Bắc Tô biến sắc, vừa muốn đuổi theo.
Không nghĩ La Kiều Oanh so với hắn còn nhanh hơn một bước, đã nhấc chân vọt lên, ở đằng sau quát lớn nói: “Ăn trộm không biết xấu hổ, còn không đứng lại!”
Vừa nghĩ đến La Kiều Oanh đang đuổi theo, Mộ Dung Bắc Tô sao có thể yên tâm.
Ngọc bội đã đánh mất còn có thể một lần nữa làm lại một khối mới, nhưng ngộ nhỡ La Kiều Oanh xảy ra chuyện phải thế nào.
Hắn lập tức nhanh chóng chạy tới, một đường điên cuồng đuổi theo.
Hai tên trộm đó chạy trốn rất nhanh, nhưng mà bước chân của La Kiều Oanh hoàn toàn đuổi kịp.
Nàng thuở nhỏ tập võ, chút cước trình này vẫn là không thành vấn đề.
Ngược lại là Mộ Dung Bắc Tô đã cố hết sức, cố tình trong lòng hãn lại lo lắng cho La Kiều Oanh, không dám chậm trễ, chỉ có thể liều mạng chạy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!