Chương 417
Sao người này mới nói được mấy câu thì lại không nghiêm chỉnh rồi. Triệu Khương Lan trừng mắt nhìn hắn một cái rồi thầm mắng: “Cầm thú” Thần Vương điện hạ mà lại thích nói mấy lời hạ lưu như thế này. Thật là không biết xấu hổ! Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên đúng là không có lừa Triệu Khương Lan, hắn đá cầu rất giỏi.
Khách nữ thi đấu xong thì bắt đầu vây xem khách nam thi đấu.
Mộ Dung Bắc Uyên vẫn luôn dẫn đầu, Triệu Khương Lan đếm theo, đã lên tới một trăm năm mươi mấy cái.
Nàng chỉ cảm thấy quả cầu trên chân hắn như trái tim của mình vậy, nó nhảy lên một cái thì tim nàng cũng giật một cái.
Sau đó Mộ Dung Bắc Uyên biết mình thắng chắc nên cũng lười đá thêm. Hắn chơi xấu, dùng mũi chân hất cầu vào ngực Triệu Khương Lan. Nàng giật nảy mình, mắt hạnh tròn vo. Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thấy thế thì càng thêm buồn cười.
Nhưng bây giờ nàng cũng chẳng thèm để ý nữa rồi mà thật lòng khen ngợi: “Vương gia, ngài thật sự rất giỏi, đúng là khiến cho người khác mở rộng tầm mắt”
Làm gì có ai không thích được nịnh nọt chứ, huống chi Triệu Khương Lan hiếm khi nào dịu dàng như thế này. Nàng vừa mới mở miệng thì trái tim của Mộ Dung Bắc Uyên như có một dòng nước ấm chảy qua, vô cùng thoải mái.
Triệu Khương Lan không kìm được mà đi lên trước: “Sao chàng chơi giỏi như thế, từ nhỏ đã thế rồi à?”.
“Cũng không phải, nàng nhìn đi, sở dĩ La Kiều Oanh đá được nhiều như thế là vì từng đi theo La Tước luyện võ, ta cũng giống vậy. Khi còn bé thường xuyên bị ông ngoại ép luyện kiếm, trời còn chưa sáng đã dậy đánh quyền, học kiểm, đôi khi ông ấy cũng để ta đá cầu, vì rèn luyện tính linh hoạt.”
Đây là lần đầu tiên Triệu Khương Lan nghe Mộ Dung Bắc Uyên kể chuyện khi còn nhó.
Còn nhắc tới ông ngoại của hắn. Triệu Khương Lan suy nghĩ một chút, trong trí nhớ của nàng không có ấn tượng gì liên quan tới ông ngoại của hắn.
Hoa phi nương nương là một trong bốn phi đứng đầu hậu cung, đáng lẽ ra nhà mẹ đẻ phải vô cùng hiển hách mới đúng.
Ngay cả Sơ phi cũng là con gái của Thượng thư chính tam phẩm. Vậy nhà ngoại của Mộ Dung Bắc Uyên là làm gì? Nàng vừa định hỏi thì kết quả của trò chơi đã xuất hiện. Mọi người nhao nhao hỏi La Kiều Oanh muốn gì.
Nàng ấy cười một tiếng rồi nhìn về phía Triệu Khương Lan: “Chẳng bằng để Vương phi khỏi phải chịu trách phạt đi, thân phận ngài ấy cao quý, tiểu nữ nào dám để cho vương phi nhóm lửa chứ.”
Triệu Khương Lan cười thật tươi, nàng nghĩ thầm vẫn là La Kiều Oanh tốt hơn, tốt hơn cái người không đứng đắn kia nhiều.
Nhưng ai ngờ Triệu An Linh lại không chịu: “Dựa vào cái gì chứ, có chơi có chịu. Nàng ta đã tham gia thì không thể nào không chịu phạt, La cô nương đổi cái khác đi.”